Chương 261: Cô bạn thân bị mộng du
Chờ đến khi video khôi phục thì quang cảnh xung quanh đã trở nên tối mờ, hình ảnh trong video không còn là ngoài hành lang mà đã chuyển thành một gian phòng ngủ xa hoa.
Hai nữ nhân mặc đồ ngủ đang ngồi bên giường, trong đó một người đang đắp mặt nạ, một người đang giới thiệu về một loại mỹ phẩm dưỡng da nào đó.
Hai nàng có vóc dáng rất cân đối, đồ ngủ trên người cũng rất xa hoa.
Đang lúc trò chuyện, một nữ nhân đột nhiên nhìn lên đồng hồ treo tường, lúc này là 3 giờ sáng. Biểu tình trên mặt nàng hơi thay đổi, sau đó nàng lôi kéo tay của nữ nhân còn lại.
“A Hân, cảm ơn ngươi đã đến ở cùng ta, sau khi chồng ta đột nhiên mất tích, một mình ta ở căn nhà lớn thế này luôn cảm thấy rất sợ hãi.”
“Tiểu Khiết, đừng nói như vậy.” A Hân có tính tình rất tốt, nàng có thể nhìn ra Lưu Khiết không vui nên cố ý nói đùa để đối phương vui vẻ lên một chút. “Nếu không nhờ có ngươi, e là cả đời này ta cũng không được ngủ trên một cái giường xa hoa thế này.”
“Nếu ngươi muốn thì về sau có thể thường xuyên đến chơi với ta.” Cô gái tên là Tiểu Khiết ôm lấy A Hân nói, “Có ngươi làm bạn thật là tốt.”
“Mau ngủ đi, nếu không sẽ rất uổng phí tiền mỹ phẩm dưỡng da.” A Hân chui vào trong chăn, nàng đang chuẩn bị tắt đèn phòng ngủ nhưng lại bị Tiểu Khiết ngăn cản.
“Hay là đừng tắt đèn, ta sợ bóng tối lắm.” Tiểu Khiết nằm trên giường nói.
“Được rồi, nghe lời ngươi.”
“Đúng rồi, A Hân, ta còn muốn nói với ngươi một chuyện.” Tiểu Khiết chân thành nhìn A Hân. “Ta bị bệnh mộng du, nếu ta bắt đầu đi lại lung tung trong nhà sau khi ngủ, ngươi nhớ đánh thức ta dậy nha.”
“Mộng du?”
“Ừ, thật ra ta không biết gì về chuyện này, là chồng ta nói cho ta biết.”
“Ta sẽ đánh thức ngươi, yên tâm ngủ đi.” Hai cô gái nằm đắp chăn, lúc này đèn trong phòng vẫn mở.
Màn hình video đột nhiên tối đen, chờ khi hình ảnh xuất hiện trở lại thì đèn trong căn phòng ngủ xa hoa kia đã tắt, chiếc đồng hồ trên vách tường báo hiệu 3 giờ rưỡi sáng.
“Bành! Bành! Bành…”
Trong video truyền ra âm thanh kỳ quái, không biết là tiếng động gì.
A Hân đang nằm trên giường bị âm thanh ồn ào kia làm cho tỉnh giấc. Nàng đưa tay dụi mắt, nhẹ giọng gọi Tiểu Khiết nhưng không có ai đáp lời.
Khi nàng vươn tay sang bên cạnh mới phát hiện nơi đó không còn ai.
“Tiểu Khiết?”
A Hân mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhận ra đèn trong phòng đã tắt từ bao giờ. Nàng thử bật đèn lên nhưng đèn vẫn không sáng. “Sập cầu dao rồi? Hay là đứt cầu chì?”
Dùng điện thoại chiếu sáng, A Hân vừa gọi tên Tiểu Khiết vừa đi tới cửa phòng ngủ.
Âm thanh kỳ quái kia hình như truyền ra từ nhà bếp, nàng cẩn thận đi ra phòng khách, mở cửa phòng bếp.
“Tiểu Khiết?”
Tiểu Khiết đang đeo tạp dề, đứng nhắm mắt trước bàn bếp, hai tay cầm một con dao phay chém xuống tấm thớt, mà trên thớt không có đặt một thứ gì khác.
Thấy cảnh này, A Hân cảm thấy hơi sợ hãi, nàng muốn gọi Tiểu Khiết tỉnh lại nhưng không dám tới gần.
Lúc này Tiểu Khiết đã hoàn toàn biến thành một người khác, tuy nhắm mắt nhưng biểu tình trên mặt Tiểu Khiết lại rất đáng sợ.
“Nàng đang luyện tập sao?”
Sau khi chém vào thớt một hồi lâu, Tiểu Khiết chậm rãi xoay người lại, đôi mắt vẫn đang nhắm chặt.
A Hân che miệng lại, toàn thân lùi về sau, nàng còn chưa kịp phản ứng đã thấy Tiểu Khiết cầm dao phay đi về phía phòng ngủ.
Đứng trong căn phòng ngủ mờ tối, Tiểu Khiết với đôi mắt nhắm nghiền đột nhiên đi về phía bên giường ban nãy A Hân nằm ngủ, vung tay chém dao phay xuống!
Từng nhát chém đều dùng lực rất mạnh.
Thấy cảnh này, A Hân bị doạ đến mức hai chân mềm nhũn ra, nếu nàng không bị âm thanh ồn ào làm cho thức giấc thì giờ này nàng đã là thi thể nằm trên giường.
Dao phay chém cho gối và chăn mền rách tung toé, hai tay Tiểu Khiết nổi lên gân xanh, gương mặt trông dữ tợn kinh khủng vô cùng.
A Hân chưa từng nhìn thấy biểu tình như thế trên mặt Tiểu Khiết. Trong ấn tượng của nàng, Tiểu Khiết là một cô gái nhút nhát đáng yêu, nhưng giờ phút này đây Tiểu Khiết trông như một người hoàn toàn khác, như thể có kẻ nào đó đã nhập vào người nàng.
A Hân không còn nghĩ đến việc đánh thức Tiểu Khiết nữa, nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Nếu trước đó Tiểu Khiết cũng từng mộng du như vậy, chẳng phải chồng nàng đã bị nàng chém chết rồi sao? Nhưng nếu là vậy thì thi thể đâu, sao có thể mất tích được?”
A Hân thật không thể tin nổi người không dám giết một con côn trùng như Tiểu Khiết lại biết cách xử lý thi thể.
Khi A Hân lui về sau, Tiểu Khiết đang điên cuồng chém vào giường đột ngột dừng lại. Dường như nàng đã nghe được âm thanh gì đó, thân thể chậm rãi xoay lại nhìn về phía A Hân.
Rõ ràng là đôi mắt vẫn nhắm nhưng hai bàn tay cầm dao phay của Tiểu Khiết lại từ từ chĩa về phía A Hân đứng ngay cửa phòng ngủ.
Bị nỗi sợ hãi vô hình bao phủ, A Hân kinh hoảng lui lại, mà Tiểu Khiết cầm dao phay lại từng bước đi về phía cửa phòng!
Gương mặt quen thuộc nhưng lúc này mang đến cho A Hân cảm giác hoàn toàn xa lạ, nàng không dám dừng lại, lập tức xoay người chạy về phía cửa ra vào căn biệt thự.
Nàng dùng cả hai tay để mở cửa nhưng cửa biệt thự không hề nhúc nhích, nó đã bị khoá trái.
Mắt thấy Tiểu Khiết đã đi tới gần, A Hân rốt cuộc không nhịn được nữa, lớn tiếng gào thét tên Tiểu Khiết, tiếng kêu phát ra vô cùng chói tai.
Sau đó chuyện càng đáng sợ hơn xảy ra. Tiểu Khiết trong trạng thái mộng du mơ hồ nghe được tiếng A Hân gọi, mí mắt nàng khẽ rung động, sau đó đột ngột mở ra.
Đôi mắt to xinh đẹp kia lúc này chỉ còn lại tròng trắng, Tiểu Khiết có lẽ đã bị trúng tà!
Dường như tiếng kêu của A Hân đã đánh thức ký ức nào đó trong lòng nàng, Tiểu Khiết cầm dao phay bắt đầu đi tới đi lui trong nhà như đang tìm kiếm thứ gì đó.
A Hân lấy điện thoại ra muốn gọi cảnh sát, nhưng điện thoại của nàng không có sóng, nàng đập cửa nhà cũng không có ai nghe, lúc này hy vọng duy nhất của nàng là cửa sổ trong ngôi biệt thự.
Nàng muốn leo ra ngoài cửa sổ, nhưng muốn đến gần cửa sổ thì phải đi ngang qua Tiểu Khiết trong phòng khách.