Hoàn Mỹ Nhân Sinh

Chương 334: Tấm gương kỳ lạ

Chương 334: Tấm gương kỳ lạ
Hàn Phi thật không ngờ đối phương sẽ dùng cách này để xuất hiện lần nữa, mọi thứ “trùng hợp” này đều giống như đã được lên kế hoạch từ trước. Hắn đóng vai Nhện, đứng cùng một vị trí với Nhện, nhìn thấy cùng một con “quỷ”.
Hàn Phi không hoàn toàn nói theo kịch bản, hắn thậm chí còn không biết mình đang nói cái gì, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng bệch ở toà nhà đối diện, trong đáy mắt bốc lên sát khí.
Lần đầu tiên đối mặt với nó, trong lòng Hàn Phi cảm thấy sợ hãi, quần áo ướt đẫm vì mồ hôi lạnh.
Sau khi được Súc Sinh Ngõ Hẻm ma luyện và trở thành đồ tể lúc nửa đêm, khí chất và tâm tính của Hàn Phi trong hiện thực cũng đã thay đổi.
Các ngón tay hắn không tự giác cong lại như thể đang muốn bắt lấy một con dao vô hình nào đó.
Mí mắt chớp một cái, khi Hàn Phi mở mắt ra lần nữa thì thân ảnh kia đã biến mất không còn gì nữa.
Hàn Phi vẫn nhìn vào khung cửa sổ toà lầu đó, hắn biết đối phương sẽ còn xuất hiện lại, mà lúc đó gương mặt kia sẽ cách hắn ngày càng gần.
Loại cảm giác tra tấn tầng tầng ép sát này có thể khiến người bình thường phát điên, nhưng trong lòng Hàn Phi lại có chút mong đợi.
Hắn muốn giết chết Bươm Bướm! Cho dù là ở thế giới tầng sâu hay là ngoài hiện thực đi nữa!
Hàn Phi thu hồi ánh mắt nhìn về phía những người trong phòng, lúc này các diễn viên kia đã nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp.
Mọi người tiếp tục diễn theo kịch bản, sau khi Hàn Phi giải thích xong cơn ác mộng của mình thì gian phòng nhỏ không có người nào lên tiếng phá vỡ bầu không khí kiềm chế, mãi đến khi đạo diễn và trợ lý khoa tay múa chân ra hiệu cảnh quay hoàn mỹ.
Bầu không khí ngưng kết tản ra trong nháy mắt, mọi người lại nhìn về phía Hàn Phi lần nữa.
“Sao ngươi không nói lời thoại như trong kịch bản?” Bạch Hiển hỏi, “Ta cảm thấy lời thoại của ngươi còn sát với tình huống hơn trong kịch bản, như thể lúc đó chính Nhện đang ngồi giao lưu với chúng ta vậy.”
“Thật tuyệt! Ánh mắt ngươi nhìn về phía toà lầu kia tuyệt không thể tả! Cảm xúc chuyển biến chỉ trong không phẩy mấy giây, giống như ngươi thật sự thấy quỷ ấy! Sao ngươi làm được thế?” Trương đạo diễn đi tới hỏi, hắn cũng rất khiếp sợ.
Đầu tiên là Hàn Phi không nói đúng toàn bộ lời thoại trong kịch bản, một nửa trong số đó là hắn tự ý nói ra nhưng lại tạo thành cảm giác tự nhiên trôi chảy như lẽ ra nên thế.
Từ trạng thái đến cảm xúc đến giọng nói, cách biểu đạt… tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy như mình đang được gặp Nhện thật sự.
“Ta vừa mới nói cái gì?” Hàn Phi quả thật đã nhìn thấy quỷ, nhưng hắn không sợ hãi. Khi nhìn đối phương hắn còn có thể nói ra mấy lời trong lòng, mà chính hắn cũng không nhớ rõ mình đã nói cái gì.
“Ngươi không nhớ? Đây gọi là diễn xuất bằng ý thức sao?” Bạch Hiển vô cùng kinh ngạc, hắn cảm giác được Hàn Phi không có nói dối.
“Có lẽ là vì trạng thái nhập vai vừa rồi khá tốt, nếu làm lại lần nữa chỉ sợ ta không biểu hiện được như thế.” Hàn Phi nói xong lại nhìn thoáng qua toà lầu đối diện, gương mặt quỷ kia đã không còn xuất hiện nữa.
Lần sau khi xuất hiện hẳn là nó sẽ cách Hàn Phi gần hơn, Hàn Phi cũng rất chờ mong được thấy nó lần nữa.
“Người anh em này, ngươi trâu thật đó. Từ lúc mới quay phim đến nay chỉ có hai ngày mà ngươi đã cống hiến ra hai cảnh quay kinh điển, ta cảm thấy sau bộ phim này tên ngươi sẽ xuất hiện trong sách giáo khoa bộ môn diễn xuất.” Bạch Hiển hâm mộ nói, Hàn Phi dùng phần diễn ít ỏi của mình để cống hiến ra những cảnh quay hoàn mỹ, mà quan trọng nhất là Hàn Phi chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tiền đồ không thể hạn lượng!
Đối với lời khen ngợi của người khác, Hàn Phi chỉ đáp lại bằng một cái mỉm cười, không để ở trong lòng.
Bản thân hắn rất rõ ràng, năng lực diễn xuất của mình còn chưa đủ để tạo ra cảnh quay tốt như vậy, vừa rồi hắn thật sự nhìn thấy “quỷ”.
Trong lúc được nghỉ ngơi giữa các cảnh quay, Hàn Phi không quên báo cáo tình hình cho cảnh sát biết. Chờ đến giờ nghỉ trưa, hắn bưng cơm hộp chạy tới chỗ cảnh sát, hy vọng Lệ Tuyết có thể cùng mình đi tới toà lầu đối diện để xem xét một phen.
“Ngay trong căn phòng này ta đã nhìn thấy thứ đó.” Đi vào tầng bốn, Hàn Phi chỉ vào một gian phòng và nói.
“Ổ khoá và chốt cửa toàn là bụi bặm, gian phòng này đã rất lâu rồi không có người ở, ngươi chắc chắn là vị trí này?” Lệ Tuyết gọi điện thoại cho đồng sự, rất nhanh sau đó thông tin về hộ gia đình trong toà nhà đã được gửi qua cho nàng.
Gian phòng mà mặt quỷ xuất hiện là căn phòng trống, chủ nhà đã qua đời từ lâu.
Lệ Tuyết bật camera ghi hình của cảnh sát lên, nàng vốn định dùng dụng cụ chuyên môn để mở khoá cửa, nào ngờ cửa phòng không hề khoá.
Hai người tiến vào trong nhà, bên trong chỉ có rác rưởi đã mốc meo và bốc mùi.
Hàn Phi đi tới bên cửa sổ, đứng ở vị trí mà mặt quỷ từng đứng, sau đó nhìn về phía trường quay ban nãy.
“Lần tiếp theo nó sẽ xuất hiện ở chỗ nào? Có khi nào lúc ta đang chơi trò chơi, nó lại lặng lẽ đi tới bên giường ta?”
Không có phát hiện gì, Hàn Phi đang chuẩn bị rời đi, trong lúc vô tình bỗng chú ý thấy một tấm gương đặt ở góc hẻo lánh ngoài ban công.
Tất cả mọi thứ trong phòng đều bám đầy tro bụi, duy chỉ có tấm gương kia là ngoại lệ.
“Khi ta từ tầng bốn nhảy xuống cũng từng thấy một tấm gương, chẳng lẽ gương và bóng quỷ kia có liên quan gì?”
Hàn Phi nói suy đoán của mình cho Lệ Tuyết nghe, nàng đeo bao tay vào xách tấm gương lên, chuẩn bị trở về kiểm tra xem có phát hiện vật chứng hay vân tay gì không.
Hàn Phi còn muốn ở lại gian phòng để kiểm tra thêm một lúc thì điện thoại Lệ Tuyết đột nhiên vang lên. Đồng sự nói cho nàng biết đứa trẻ mồ côi mà Nhện thu dưỡng đã xuất hiện ở Gia Chúc Viện.
“Hàn Phi, không phải ngươi muốn gặp con nuôi của Nhện sao? Bây giờ hắn đang ở trong toà nhà mà đoàn làm phim của ngươi đóng quân.”
“Hắn luôn xuất hiện vào thời điểm xảo diệu nhỉ.” Hàn Phi đi ra khỏi gian phòng, nhìn về phía cầu thang dẫn lên tầng trên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất