Chương 342: Từ Cầm mất khống chế
A Mộng dừng chân không dám tiếp tục tiến lên, Hàn Phi thì chậm rãi đi về phía gian phòng ở cuối hành lang.
Có vết máu trào ra ngoài qua khe cửa, dòng máu uốn lượn chảy ra nhưng lập tức bị toà kiến trúc ăn hết.
“Có lẽ Từ Cầm đang ở ngay phía sau cánh cửa này.”
Hàn Phi nâng tay dùng sức mở cửa.
Toàn bộ màu máu trong toà nhà này dường như đều tụ tập lại trước mắt hắn, trong phòng có ba quái vật đeo mặt nạ đang nhìn chằm chằm vào giữa đại sảnh.
Một nữ nhân đứng ở nơi màu máu dày đặc nhất, trên người nàng cắm mười hai con dao ăn, máu tươi chảy tràn ra dưới chân nàng. Làn da trắng bệch của nàng bị xé rách, gương mặt bệnh hoạn yêu dị trở nên điên cuồng.
Giờ khắc này nàng đang cầm một con dao ăn cuối cùng nhắm thẳng vào tim mình.
Khi dao ăn tiến đến gần trái tim, vô số nguyền rủa không rõ là gì đột nhiên toát ra khỏi làn da nàng, dường như chỉ cần đâm con dao cuối cùng vào thân thể thì tất cả nguyền rủa trên người nàng sẽ bị phóng xuất ra!
Mỗi một con dao ăn trên người nàng đều cắm vào những vị trí yếu hại, màu máu đỏ tươi đã nhuộm đỏ toàn thân nàng.
“Từ Cầm!”
Đứng cách xa Hàn Phi mười mấy mét Từ Cầm vẫn có thể nghe được lời hắn gọi, đôi mắt điên cuồng kia khẽ động, bờ môi đỏ tươi há ra. Dường như nàng muốn nói gì đó nhưng lại trở nên cương quyết không còn do dự nữa, nàng đâm thẳng con dao ăn vào tim mình!
Máu tươi bắn ra như bầy chim bay tứ tán, một tia lý trí cuối cùng của Từ Cầm đã hoàn toàn biến mất.
Hai cánh tay tinh tế rủ xuống, nguyền rủa bám đầy trên làn da trắng bệch, từng đạo linh hồn men theo nguyền rủa hiện ra, bọn chúng như những bông hoa trên biển máu, cũng giống đám quái vật ở dưới đầm sâu.
Mười ba con dao ăn là chìa khoá mở ra cấm kỵ, Từ Cầm lúc này mới là bộ dạng chân thực của nàng.
Giọng nói ngọt ngào, chất giọng đầy dụ hoặc xen lẫn tiếng kêu rên thống khổ và tiếng khóc chói tai, cuối cùng tất cả mọi cảm xúc đều bị tiếng cười cuồng loạn của Từ Cầm át mất.
“Ai sẽ dùng hai tay xé nát ta ra, ai sẽ ôm ta vào lòng, giết chết ta lúc đang điên cuồng nhất, hoặc là bị ta điên cuồng giết chết.”
Máu và nguyền rủa pha tạp vào nhau, bóng đen dưới chân Từ Cầm không ngừng khuếch tán ra xung quanh.
“Làn da xinh đẹp nhất dệt thành bộ y phục hoàn mỹ nhất, gương mặt đẹp mắt nhất nên đặt vào tủ kính để cất giữ, ta tìm mọi thứ xinh đẹp nhất trên đời để chắp vá thành ngươi, tình yêu thương này sao có thể chỉ để một mình ta nhấm nháp?”
Một gương mặt xinh đẹp hiện ra trên thân Từ Cầm, nàng nhìn chằm chằm vào đám quái vật đeo mặt nạ, mang theo tụ hợp thể nguyền rủa xông về phía đối phương.
Từ Cầm đã hoàn toàn mất kiểm soát, trong mắt nàng không còn chút lý trí nào, nguyền rủa trên người được phóng thích toàn bộ, lúc này xung quanh nàng biến thành một mảnh cấm khu!
Bây giờ Hàn Phi mới biết ý nghĩa thật sự của tụ hợp thể nguyền rủa. Mỗi một tấc máu thịt đều ngưng tụ ra tuyệt vọng, những oán niệm khác bị tuyệt vọng chi phối, mà bản thân Từ Cầm lại chính là do tuyệt vọng tạo thành.
Từng huyết ảnh phóng về phía đám quái vật, một khi bị bụi gai màu máu vô biên vô tận trên người nàng quấn lấy thì đừng hòng thoát ra nữa.
Mấy tên quái vật trong Ngôi Nhà Đồ Tể không ngờ được nữ nhân này lại kinh khủng đến thế. Bọn hắn từng đẩy Từ Cầm vào hiểm cảnh mấy lần nhưng dù ở tình huống như vậy nàng cũng không làm ra hành vi điên cuồng tới mức này.
Bọn hắn không biết con dao ăn bị thiếu của Từ Cầm đã được Hàn Phi trả về nguyên vẹn. Bọn hắn không có đủ thời gian để bày ra tử cục, kết quả lại đụng phải Từ Cầm lúc nàng mạnh mẽ nhất.
Không nên bức điên một con quái vật, toàn bộ người trong thế giới tầng sâu đều hiểu được đạo lý đơn giản này.
Ba tên quái vật mang mặt nạ biết rõ không còn đường lui, bọn hắn đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt phóng về phía Từ Cầm. Ánh mắt dưới lớp mặt nạ đầy vẻ âm độc và sát khí, thân thể ba người cấp tốc biến hoá bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Trong đó có hai tên xông lên trước nhất chính là hai quái vật mặt heo trong Súc Sinh Ngõ Hẻm. Chỉ là thân thể bọn chúng có rất nhiều hoa văn nên cũng nhiều hơn một phần lý trí so với quái vật khác.
Bọn hắn rút dao đồ tể ra, miệng gào thét không ngừng, dùng hận ý và tuyệt vọng làm lưỡi dao hung hăng chém vào bụi gai máu của Từ Cầm.
Máu chảy như mưa, hai quái vật mặt heo lao lên tấn công, còn tên mặc áo choàng đen còn lại thì liếc nhìn về phía Hàn Phi, sau đó lấy từ trong áo choàng ra một con chó con với thân thể khâu vá lỗ chỗ.
Trên lưng con chó có rất nhiều vết thương như thể thường xuyên bị thứ gì đó xé rách. Nam nhân tự chặt đứt ngón tay mình đút cho chó con ăn.
Sau khi nuốt chửng huyết nhục của chủ nhân, đôi mắt con chó nhỏ biến thành màu đỏ như máu, âm khí rót vào thân thể, nó không ngừng lớn ra khiến vết khâu sau lưng nứt toác.
Răng nanh chó to bằng ngón cái hiện ra hàn quang, làn da con chó lộ ra ngoài để lộ vô số cái tên viết đầy trên người nó. Có tên là tên chủ nhân cũ của nó, có tên là biệt danh mà bọn hắn đặt cho nó.
Bên dưới những cái tên đáng yêu kia lại ẩn chứa ác ý nồng đậm như thể bị người dùng dao khắc lên thân nó. Có lẽ những vị chủ nhân đó đã sớm quên mất một con chó như vậy, nhưng nó thì không, nó nhớ kỹ từng hương vị của mỗi một vị chủ nhân.
Con chó khổng lồ tránh thoát khỏi bụi gai màu máu, há mồm cắn về phía Từ Cầm.
Nhìn thấy con cự thú muốn cắn vào cổ mình, Từ Cầm vươn tay ôm lấy nó, trên thực tế nàng đang kéo theo hơn trăm đạo nguyền rủa tuyệt vọng nhất bao trùm lấy con chó, một màn này nếu để tử thần nhìn thấy e là cũng phải tê cả da đầu.
Không ai có thể tiếp nhận nổi cái ôm của Từ Cầm, nguyền rủa tựa như sóng biển ập tới, thân thể con chó bị đôi cánh tử vong bao bọc lấy, nó bị ném văng lên không trung, xuyên thủng cả trần nhà.
Khi con chó khổng lồ rơi xuống, đầu và đuôi nó đã nằm ở hai nơi khác nhau.