Chương 382: Gặp lại Kim Sinh
“Không sao, đến lúc đó chúng ta lại trốn đến một chỗ khác, biện pháp giải quyết luôn nhiều hơn vấn đề mà.” Nghe được lời Ngụy Hữu Phúc nói, Hàn Phi cũng cảm thấy áp lực.
Các nạn nhân trong vụ án lắp ghép thân thể người là người nhà của Hàn Phi trong thế giới tầng sâu. Khi Hàn Phi còn rất nhỏ yếu bọn hắn đã chịu đựng sự tra tấn của việc kềm giữ bản thân, không để mình mất khống chế mà làm hại Hàn Phi, còn tiếp nhận hắn thành người nhà.
Căn nhà số 1044 u ám kinh khủng, là nơi mà người bình thường đều trốn không kịp, nhưng đối với Hàn Phi đó lại là ngôi nhà ấm áp tràn đầy hồi ức.
Từ nhỏ hắn đã không được trải nghiệm cảm giác có gia đình, cho nên những thứ mà người bình thường ai cũng có lại là ký ức vô cùng trân quý đối với hắn.
Chính vì coi trọng những thứ này nên Hàn Phi mới có thể sinh lòng cảm thông với các nạn nhân trong căn nhà có ma.
“Tiếng ca đã tiến vào cư xá Hạnh Phúc hai lần, hẳn là sẽ còn quay trở lại. Chúng ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Hàn Phi nói cho Ngụy Hữu Phúc nghe về chuyện của Súc Sinh Ngõ Hẻm, sau đó còn nói về kế hoạch tiến vào Tử Lâu. Nếu ngay cả Súc Sinh Ngõ Hẻm cũng không ngăn cản được tiếng ca thì phải dẫn dụ nó tới Tử Lâu thôi.
Cái tên của tiếng ca là thứ không thể nói ra, các hàng xóm trong thế giới tầng sâu thậm chí còn không dám thảo luận về nó. Nhưng trong lòng Hàn Phi đã bắt đầu lên kế hoạch làm sao để khiến nó suy yếu, sau đó tìm cơ hội giải quyết nó hoàn toàn, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
“Ngoài hiện thực Hoàng Doanh phải đối mặt với việc Bươm Bướm xâm lấn ý thức, trong thế giới tầng sâu tiếng ca lại không ngừng tìm kiếm tiểu Bát. Ta chẳng còn thời gian đâu để cày cấp.”
Hàn Phi vốn định đợi lên cấp 15 mới đến Tử Lâu, nhưng bây giờ đành phải thay đổi kế hoạch. Hắn sẽ bắt đầu thăm dò về phía Tử Lâu kể từ hôm nay.
Vừa tiến lên vừa luyện cấp, dù sao cũng không còn đường lui, vậy thì cứ đi thẳng về phía trước thôi.
“Ngươi ở đây nghỉ ngơi cho tốt, ta đến trường tư thục Ích Dân một chuyến.”
Hàn Phi vội vã chạy tới trường tư thục, vừa vào cổng trường đã thấy Trương Quan Hành đang nấp sau cửa.
“Thầy!” Trương Quan Hành vui vẻ chạy tới bên Hàn Phi.
Hàn Phi xem Trương Quan Hành như học sinh của mình, mà Trương Quan Hành thì lại cảm nhận được tình thương của cha mà hắn vẫn luôn thiếu thốn trên người Hàn Phi.
“Cư dân cư xá Hạnh Phúc đâu rồi?”
“Tất cả mọi người đều an toàn, khi tiếng ca xuất hiện Kim Sinh cũng tỉnh lại, hắn ẩn giấu đi khí tức của toàn trường.” Trương Quan Hành kể lại cho Hàn Phi nghe.
Bình thường mà nói, lệ quỷ trong cư xá Hạnh Phúc và trường tư thục Ích Dân vốn chẳng có liên hệ gì với nhau, nhưng khi tiếng ca xuất hiện khiến bọn hắn hiểu ra được một đạo lý.
Ở trước mặt tồn tại không thể nói, tất cả mọi người đều là cừu non chờ làm thịt, tự giết hại lẫn nhau hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì.
“Kim Sinh đang ở đâu?” Hàn Phi đang muốn gặp hắn, trên người Kim Sinh luôn tản mát ra một loại khí tức kỳ quái. Sau khi được Lầu trưởng tiền nhiệm trị liệu, Kim Sinh bây giờ càng giống một vật nguyền rủa hơn.
Nếu Hàn Phi có thể thuyết phục Kim Sinh đi cùng mình tới Tử Lâu thì xác suất sống sót sẽ tăng lên rất cao, dù sao Kim Sinh cũng là người quản lý của một địa đồ ẩn, có thiên phú quản lý trong người.
“Hắn còn đang ở trong phòng y tế, nhưng trạng thái lúc này có hơi kỳ quái, trước khi gặp Kim Sinh ngươi nhất định phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.” Trong mắt Trương Quan Hành hiện lên vẻ kinh hãi và sợ sệt.
“Ta là giáo viên trong trường được Kim Sinh tán thành, chỉ cần hắn còn giữ được một chút lý trí thì sẽ không làm hại ta.” Tuy trong lòng Hàn Phi cũng hơi lo lắng nhưng ở trước mặt học sinh hắn vẫn phải tỏ ra tự tin một chút.
Đi theo Trương Quan Hành, Hàn Phi đến cửa ra vào phòng y tế. Đây không phải lần đầu tiên hắn tới nơi này nhưng mỗi lần đẩy cửa ra đều sẽ cảm thấy hơi căng thẳng.
Trương Quan Hành tự giác lui về sau, sợ mình tạo thêm phiền phức cho Hàn Phi.
Hàn Phi chạm tay vào tay nắm cửa, cảm giác nó lạnh như một khối băng, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy được trên tay nắm cửa hiện ra các con chữ nhỏ xíu.
Chậm rãi mở cửa ra, một cỗ âm khí lạnh đến không thể hình dung phả vào người Hàn Phi như muốn đóng băng toàn bộ hành lang. Điểm H.P bắt đầu tuột xuống, quỷ văn trên người Hàn Phi bị phát động, làn da hắn truyền ra tiếng dã thú gào thét mơ hồ.
Hàn Phi cố gắng mở bừng mắt, cảnh tượng trong phòng y tế khiến hắn chấn kinh!
Từ vách tường đến trần nhà đến sàn gạch, mỗi một tấc đất trong phòng y tế đều bị các con chữ màu đỏ thẫm phủ kín, những con chữ kia ẩn chứa nguyền rủa như từng con trùng độc đáng sợ.
Mà ở giữa phòng, ngay tại nơi nguyền rủa dày đặc nhất có một người trẻ tuổi đang đứng. Dáng người hắn cao gầy, làn da tái nhợt, toàn thân cũng bị các con chữ phủ đầy, thân thể hắn đã biến thành vô số nguyền rủa.
“Kim Sinh?”
Người trẻ tuổi trước mặt hoàn toàn khác biệt với Kim Sinh trong ấn tượng của Hàn Phi. Trước đó Kim Sinh gầy gò như que củi, mà Kim Sinh bây giờ đã có một thân thể mới làm từ nguyền rủa, mỗi một phần máu thịt trên người hắn đều dung hợp với nguyền rủa từ các con chữ.
Xiềng xích trên người Kim Sinh vang lên leng keng, hắn xoay người lại, đôi mắt đầy chữ nhìn về phía Hàn Phi.
Bị Kim Sinh nhìn chằm chằm, Hàn Phi cũng không dám di chuyển. Nếu nói trước kia Kim Sinh chỉ là một thiếu niên có thần kinh quá nhạy cảm thì bây giờ hắn đã hoàn toàn biến thành một người khác.