Chương 385: Tầng hầm B4
“Đinh!”
Cửa thang máy màu bạc mở ra, bên trong trống rỗng không có một ai.
“Ta cảm thấy nó xuống đây để đón ta.”
Hàn Phi không vội đi vào thang máy mà đi một vòng quanh đại sảnh, sau khi phát hiện toà nhà này không có cầu thang bộ, hắn mới đi về phía thang máy.
Thường thì thang máy mở cửa ra mà không có người đi vào sẽ tự động khép lại. Nhưng thang máy trong toà nhà này giống như bị hỏng, cửa cứ một mực mở ra như hàm răng đang há mở.
Ở đại sảnh không có thu hoạch gì, Hàn Phi muốn hoàn thành nhiệm vụ thì chỉ có một cách duy nhất là đi vào trong thang máy.
Hắn ôm linh vị chậm rãi đi vào, ấn nút tầng hai.
Sau khi Hàn Phi đi vào thang máy, cửa vẫn không đóng lại. Hàn Phi đợi mười mấy giây, màn hình bên trong tháng máy đột nhiên báo quá tải.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, dòng chữ quá tải kia đột nhiên biến mất, sau đó cửa thang máy chậm rãi khép lại.
“Quá tải sao?”
Trong khoảnh khắc khi cửa thang máy đóng kín, toàn bộ số tầng trên bảng điều khiển đột nhiên sáng lên như có bàn tay vô hình nào đó vừa ấn vào!
Đứng trong một góc thang máy, Hàn Phi ôm linh vị yên lặng không nói một lời, chỉ nhìn về phía bảng điều khiển.
Khoảng vài giây sau, thang máy bắt đầu chuyển động. Nó không có một dấu hiệu báo trước nào, đột ngột rơi thẳng xuống dưới.
Cảm giác mất trọng lượng qua đi, Hàn Phi lại nhìn về phía màn hình thang máy. Lúc này hắn đã đi tới tầng hầm B2.
Hàn Phi ấn số tầng là 2, nhưng bây giờ hắn lại ở tầng hai dưới mặt đất.
Cửa thang máy còn chưa mở ra hết, một nữ sinh sắc mặt trắng bệch đột nhiên xuất hiện bên ngoài. Nàng vừa định đi vào trong, đột nhiên thấy thứ gì đó khiến toàn thân cứng đờ, con ngươi bất an chớp động.
Nữ sinh nhìn chằm chằm vào một góc thang máy, sau đó thu chân lại, xoay người bước nhanh vào hành lang đen như mực.
“Vì sao nơi này lại có một nữ sinh? Trông nàng có vẻ rất sợ hãi, chẳng lẽ nàng đã nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ?”
Hàn Phi không suy nghĩ nhiều, ôm linh vị đi ra khỏi thang máy.
Dáng đi của nữ sinh kia rất kỳ quái, một bên chân giống như không có xương cốt. Hàn Phi lo lắng nàng bị kẻ có ý đồ xấu theo dõi nên một mực đi theo nàng.
Nhưng hắn không ngờ nữ sinh kia càng chạy càng nhanh, vừa rẽ vào một góc ngoặt đã biến mất không còn bóng dáng.
Ánh đèn trên đỉnh đầu thỉnh thoảng sẽ chớp tắt, mỗi khi bóng tối bao trùm trong chớp mắt, trên hàng lang có thứ gì đó biến hoá nhưng cụ thể là gì thì Hàn Phi không nhìn ra.
Hắn đứng ở giữa hành lang, đánh giá cảnh vật xung quanh.
Dưới tầng hầm này có rất nhiều phòng đơn giống như nhà ở tập thể của công ty bảo vệ, cũng giống nhà cho thuê dưới mặt đất.
“Thần hộ mệnh đường Ích Dân sống ở nơi này?”
Trên vách tường âm u ẩm ướt mọc đầy rêu xanh, khí lạnh không ngừng thẩm thấu vào cơ thể, Hàn Phi đang định gõ cửa một gian phòng trông tương đối sạch sẽ để hỏi thăm thì phát hiện cửa thang máy sau lưng mình vẫn chưa đóng lại.
“Thang máy vẫn đang chờ ta? Sao ta cảm thấy như có người đang ngó chừng mình?”
Ánh mắt Hàn Phi chậm rãi nhìn về phía camera giám sát trên góc tường. Ban đầu hắn tưởng đó chỉ là vật bài trí bởi vì nó đóng một tầng bụi rất dày.
Hàn Phi vẫy tay với camera, nở nụ cười rất thân thiện để biểu thị mình không có ác ý gì, ít nhất hiện tại là vậy.
Có lẽ do bị đạo đức ràng buộc, lại thêm có camera giám sát nên Hàn Phi không tiện cạy cửa nhà người ta. Hắn đi vòng vo mấy vòng trên tầng hầm B2, sau khi xác nhận toàn bộ cửa phòng đều bị khoá lại, Hàn Phi mới trở vào trong thang máy.
Nói tới lại thấy kỳ quái, Hàn Phi vừa đi vào thang máy đã thấy thông báo quá tải hiện ra, nhưng không bao lâu sau lại khôi phục như thường.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, các tầng trên bảng điều khiển lại đồng loạt sáng lên.
Khi cửa thang máy sắp khép kín, Hàn Phi nhìn thấy tại góc ngoặt hành lang có một cái đầu nữ sinh thò ra, gương mặt trắng bệch, đôi mắt rung động, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ.
“Bành!”
Trong khoảnh khắc nhìn thấy cái đầu kia, Hàn Phi vươn tay chặn cửa thang máy lại.
Cửa thang máy lại mở ra, Hàn Phi không hề nghĩ ngợi phóng thẳng về phía góc ngoặt, nhưng khi đến đó thì nữ sinh đáng thương kia đã biến mất không thấy đâu nữa.
“Cô bé bị hiếp đáp sao?”
Hàn Phi nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao một nữ sinh lại xuất hiện ở công ty bảo vệ, nhìn bộ dạng của cô bé có vẻ đang rất cần được giúp đỡ.
“Có khi trên người nữ sinh kia ẩn giấu nhiệm vụ.”
Hàn Phi tiếc hận nhìn vách tường, nếu thế giới tầng sâu có thể sử dụng điện thoại di động thì Hàn Phi đã viết số điện thoại của mình lên vách, chờ nữ sinh kia gọi điện cho mình.
Không có thu hoạch gì, Hàn Phi đành quay trở vào thang máy, ngoan ngoãn đứng trong một góc.
Hắn không biết thang máy sẽ dừng lại ở chỗ nào, chỉ có thể bị động thăm dò. Con số trên màn hình không ngừng thay đổi, khi thang máy dừng lại và mở cửa ra lần nữa, Hàn Phi đã đi tới tầng hầm B4.
Một cơn gió lạnh thổi tới, thông báo quá tải lại sáng lên.
Hàn Phi nhìn thang máy trống rỗng và dòng chữ “quá tải” không hề biến mất, khẽ lẩm bẩm. “Vậy ta đi ra nhé?”
Hắn ôm linh vị rời khỏi thang máy, cánh cửa màu bạc chậm rãi đóng kín, thùng thang máy bắt đầu chạy lên trên.
“Một công ty bảo vệ mà lại có nhiều tầng hầm như thế đúng là một chuyện đáng suy ngẫm.”
Tầng B4 giống như là một nhà kho, có vẻ rất lâu rồi không có người nào đến nơi này. Rất nhiều cửa phòng không khoá, trong hành lang chất đầy vật dụng hư hỏng và rác rưởi.
“Ngay cả người trong công ty cũng rất ít khi xuống tầng này?”
Hành lang tối đen như mực, chỉ có đèn phía trước thang máy là còn sáng, đứng từ đây nhìn về phía hành lang đen ngòm trông rất đáng sợ.
Tiếng dòng điện kêu lên lẹt xẹt, bóng đèn duy nhất kia cũng bắt đầu chớp tắt.
Hàn Phi nhíu mày, hắn vươn tay ấn phím gọi thang máy nhưng cái nút kia giống như bị hỏng, không hề sáng lên dù chỉ một lần.