Chương 12:
Nàng nói với Trẫm là phu thê.
Vậy thì sao, trước khi Trẫm tìm được người trong lòng, ai cũng đừng hòng!
Hoàng hậu cũng không được.
Trẫm nhích người, càng cách xa nàng hơn.
Nhưng nàng thật sự không bỏ cuộc, cố gắng trêu chọc Trẫm, sờ Trẫm cả đêm.
Không được không được, Trẫm sáng mai phải dắt Phúc Bảo chuồn.
Trẫm tỉnh rồi, Trẫm mặc y phục, Trẫm súc miệng, Trẫm chuồn êm.
Hoàng hậu hình như rất buồn, ủ rũ tiễn Trẫm đi, ngay cả Phúc Bảo cũng giãy dụa.
Ra khỏi Chu Môn, một luồng hương rượu thoang thoảng bay tới.
Trẫm dường như không bước nổi nữa.
Nàng ta thật biết tính toán, biết Trẫm thích uống rượu nên cố ý dụ Trẫm.
Nhưng Trẫm thật sự rất thích, Trẫm không đi nổi.
Trẫm lại quay về.
Thấy nàng vẻ mặt kinh ngạc, Trẫm không muốn mất mặt mình, "Rượu của nàng Trẫm vừa ngửi đã biết, căn bản không thể sánh bằng mỹ tửu Trẫm thường ngày uống."
Hoàng hậu: "Hoàng thượng muốn thử một chút không?"
"Để Trẫm nghĩ xem."
"Ồ." Nàng thu tay lại, "Thôi đi, Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, rượu quê của thần thiếp thật sự không xứng với Hoàng thượng."
Có xứng hay không còn phải để Trẫm nếm thử trước.
"Cũng được, Trẫm quen ăn ngon mặc đẹp rồi, chưa từng nếm thử hương vị thôn dã."
Trẫm đoạt lấy, một hơi cạn sạch.
Không ngờ rượu này lại ngon cực kỳ.
Trẫm uống ừng ực.
Hoàng hậu đề nghị: "Hay là làm ít lạc rang?"