Chương 6:
Cái Phương Cẩn Du này quả nhiên rất tầm thường, cũng như những người phụ nữ khác trong hậu cung.
Nhưng trẫm biết, dù trẫm không phải Hoàng thượng, cũng có vô số phụ nữ yêu trẫm.
Trẫm sao có thể để những người phụ nữ này đạt được ý đồ? Đương nhiên phải giữ thân như ngọc.
Trẫm dứt khoát từ chối Hoàng hậu, nàng ta vậy mà nói: “Cầu xin người đó!”
Cầu trẫm cũng vô dụng.
Đáng ghét thật, sao mẫu hậu lại đặc biệt thích Phương Cẩn Du?
Là thích nàng ta lắm lời lảm nhảm, hay thích nàng ta không giữ quy củ?
Nàng ta nào có dáng vẻ của một tiểu thư khuê các?
Trẫm chuồn mất.
…
Bữa trưa có thịt bò kho, thật ngon.
Tấu chương nhiều quá, trẫm muốn đọc thoại bản.
Điểm tâm không tồi, nếu Phúc Bảo cũng có thể nếm thử thì tốt biết mấy, đáng tiếc nó không ăn mấy thứ này.
Phúc Bảo là chú chó trắng nhỏ mà trẫm nhặt được khi vi hành ngoài cung, thân hình nhỏ nhắn, vô cùng đáng yêu.
Dùng xong bữa tối, trẫm liền dẫn Phúc Bảo đi dạo trong Ngự Hoa Viên.
Từ xa, trẫm lại thấy một bóng dáng rực rỡ.
Phương Cẩn Du lại xuất hiện rồi.