Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 21 Nhị gia

Chương 21: Nhị Gia

Hồ Ma tại trong khu rừng u ám này, đã sắp mất đi nhận thức đối thời gian cùng không gian.

Hắn cũng không biết đã đi trong mảnh rừng này được bao lâu, nhưng lúc đi đến toàn thân đều đổ mồ hôi, thì đã đi ra khỏi mảnh rừng này, ngẩng đầu nhìn lại, phía trước là một sườn núi thấp bé, phía kia sườn núi, chính là mặt khác của một mảnh rừng lớn hơn.

Dõi mắt nhìn về phía xa, dường như có thể nhìn thấy chỗ sâu ở bên trong phiến rừng, có một vật như một khối thịt to lớn màu đỏ sậm đang nhúc nhích.

Cũng không biết có phải do hắn bị hoa mắt hay không.

Nhưng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía sườn núi, liền phát hiện nơi đó có mấy gian phòng bằng đá thấp bé, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một ít bóng người lắc lư, hắn lập tức liếc mắt nhìn bà bà, xác định nơi đó chính là nơi bà bà muốn dẫn mình đi.

Vội vàng lên tinh thần, bước nhanh đi theo.

Khi đi tới gần hắn phát hiện nơi này giống như là một nông trường nho nhỏ, chung quanh trồng mấy vườn rau, bên trong có một khu đất bằng phẳng, ở giữa còn có một cái cối xay.

Mà ở trên vách tường chung quanh có đặt hai hàng giá đặt vũ khí, ở phía trên đó hắn nhìn thấy đại đao, trường thương, móc câu, dây thừng.., còn có mấy tảng đá nặng nề.

Mà vào lúc này, phía trước gian nhà, có một lão đầu tử có thân hình cao lớn ngồi ở trên ghế đẩu.

Bên cạnh có đặt một bình trà nhỏ, một mâm thuốc lá sợi.

Trước mặt hắn, có hai hàng thiếu niên, có 20 người thiếu niên mặc áo đỏ, quần đen, đang đánh quyền.

"Đây là nơi luyện quyền?"

Khi Hồ Ma nhìn thấy khung cảnh này thì có hơi kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ.

Càng làm cho hắn ngạc nhiên chính là, hắn đã kiến thức bên ngoài thôn có tầng tầng lớp lớp nguy hiểm, nếu như là vị lão nhân kia trên người mang tuyệt kỹ, có thể tự mình ở bên ngoài thôn thì cũng thôi đi, tại sao còn có thể có một đám thiếu niên ở đây cùng lão?

Thiếu niên ở trong thôn, không phải bình thường không tới gần biên giới của thôn hay sao?

Hay là nói, vị lão nhân kia, có bản sự lợi hại, mang đám thiếu niên này ở bên ngoài cũng không có việc gì?

"Chém chém giết giết đối với chúng ta không có tác dụng gì, cũng không đối phó được Mạnh gia."

Bà bà tựa hồ cũng nhìn ra suy nghĩ của Hồ Ma, quay người dặn dò: "Để ngươi qua đây, là theo chân lão nhị học tập hắn một bản sự khác, nếu như ngươi có thể học được, vậy không có Lão Hỏa Đường Tử che chở, thì những tà ma kia cũng không dám tùy tiện tới gần thân thể của ngươi."

"Huống hồ, ngươi đi theo lão nhị, cũng an toàn hơn so với đi theo bà bà."

"Qua mấy ngày nữa ta muốn đi xử lý một ít chuyện, cũng lo lắng nhất thời sơ sẩy, không chiếu cố được cho ngươi."

"..."

"A?"

Trong lòng Hồ Ma thay đổi thật nhanh: Đây là muốn để ta ở lại nơi này sao?

Trước kia, chuyện đầu tiên sau khi hắn tỉnh lại, chính là muốn chạy ra khỏi gian phòng kia, thoát khỏi lão bà bà âm trầm này.

Nhưng kết quả không cần nhiều lời, ngược lại bị hù chỉ có thể ở lại bên cạnh bà bà mới hơi cảm thấy an toàn, nhưng bây giờ mới trôi qua bao lâu, mình cũng đã thích ứng với việc ở chung với bà bà, nhưng bây giờ lại ngoài ý muốn, mình có cơ hội có thể rời khỏi bà bà.

Mặt khác, nhìn ý tứ của bà bà cũng không giống như là mang mình tới để người ta trông chừng hắn mà giống như là đang tìm người chăm sóc cho mình.

"Lão tỷ tỷ, ngươi thật đem hài tử mang tới đây sao?"

Cũng đúng lúc này, nghe được một tiếng cười to vang lên, là lão nhân cao lớn kia đi tới.

Vừa cười, vừa đi đến trước mặt, trừng mắt liếc Hồ Ma: "Tiểu tử, tại sao không chào?"

"Chào nhị gia đi."

Bà bà nói với Hồ Ma, lại quay đầu nói: "Lúc trước hắn bị tổn thương rất nặng, mặc dù cứu trở về, nhưng không nhớ chuyện trước kia."

"Ai, người nhà kia hạ thủ quả thật là hung ác."

Nhị gia nghe vậy, cũng hơi nhíu mày, liếc nhìn về phía cánh rừng ở xa xa.

Hạ giọng nói: "Vậy vật kia còn ở nơi này không?"

"Người nhà họ Mạnh làm việc từ trước đến nay đều là như vậy, không đắc thủ là không chịu bỏ qua."

Bà bà lắc đầu, lấy bao đồ ở trên lưng của Hồ Ma, để Hồ Ma đi ra xa một chút, lúc này mới quay người đem bao đồ đưa cho nhị gia, nói: "Đoạn thời gian trước ta đả thương nó, nhưng chưa thu phục được nó."

"Ngẫm lại trong khoảng thời gian này, nó cũng nhanh khôi phục lại, không diệt trừ nó, trong lòng ta luôn không được an tâm..."

"..."

Nhị gia một tay cầm bao đồ, có chút ước lượng, cau mày nói:

"Lão tỷ tỷ, năm đó ngươi từng cứu mạng của ta, không cầm những vật này đến, ta cũng sẽ chiếu cố tiểu Hồ Ma..."

"..."

"Việc nào ra việc đó."

Bà bà nói: "Ta mang tiểu tôn tử tới, là bái sư phụ, không phải đòi nhân tình."

"Ta dẫn hắn đi qua Lão Hỏa Đường Tử, nhưng các tổ tông lại không nhận hắn, hiện tại hắn chỉ có thể học bản lãnh của ngươi."

"..."

"Thế nhưng ta..."

Nhị gia nhíu mày, hạ giọng nói: "Lão tỷ tỷ, ta dạy dỗ tiểu Hồ không có vấn đề gì."

"Nhưng thứ này, không phải ai cũng có thể học được..."

"..."

"Hắn nhất định học được."

Bà bà nói đến vấn đề này, lại nghiêm khắc rất nhiều, thấp giọng nói: "Hắn cũng nhất định phải học được bản lãnh của ngươi."

"Hồ gia chúng ta..."

Bà nói đến đây, tinh thần cũng có chút sa sút, thở dài một tiếng, nói: "Cũng không có biện pháp khác."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất