Chương 63: Âm thanh dụ hoặc
"Cách phù chú của tiểu thư, cũng có thể bị phát hiện là có người đang thăm dò, thậm chí còn bị phản phệ?"
Biến cố đột nhiên xuất hiện, để người chung quanh cũng giật nảy mình, nhất là vị lão chưởng quỹ kia, càng là kinh ngạc đứng thẳng lên, nhìn mãnh vỡ của tấm gương ở bên cạnh Hồ Ma, cảm khái nói: "Bên trong Lão Âm Sơn này, đúng thật có rất nhiều môn đạo cổ quái..."
Người ở trong kiệu cũng thở dài một tiếng: "Chớ xem thường Lão Âm Sơn này!"
"Tám trăm dặm Lão Âm Sơn, lại có Thái Tuế mỗi năm sinh trưởng, sinh sôi tà ma, mấy trăm năm qua, thứ gì mà không có?"
"..."
"..."
Mà khi bọn họ hơi hơi xúc động, giống như đang một lần nữa dò xét khu rừng này, Nhị gia lại rõ ràng càng thêm hồi hộp, hắn vội bước nhanh tới, kiểm tra bàn tay của Hồ Ma, sốt ruột nói: "Tiểu Hồ Ma, ngươi vừa mới nhìn thấy bà bà rồi hả? Bà bà ở đâu?"
"Bà bà đang... bà bà đang..."
Hồ Ma cũng cố gắng nhớ lại cảnh tượng lúc vừa rồi: "Bà bà đang ở bên cạnh một cây đại thụ..."
"Gốc cây kia rất lớn, to khoảng ba bốn người mới có thể ôm được, trên cây... Trên nhánh cây giống như có treo rất nhiều chuông lục lạc."
"Bên cạnh, còn có cống phẩm!"
"..."
"Đại thụ lớn ba, bốn người ôm hết, trên nhánh cây treo chuông lục lạc..."
Nhị gia cau chặt mày, dường như cũng đang cố gắng suy nghĩ, đột nhiên ánh mắt khẽ thay đổi: "Ta biết bà bà ở nơi nào."
"Bà bà đang cùng gốc đại thụ kia liều mạng."
Hồ Ma gấp gáp nói, đem những gì mình nhìn thấy trong gương nói ra: "Bà bà nói không muốn ta đi qua đó?"
"A?"
Nhị gia cũng không khỏi lấy làm kinh hãi: "Vậy chúng ta có đi hay không?"
Tâm tư của Hồ Ma thay đổi thật nhanh, chém đinh chặt sắt nói: "Đi."
Nếu như bình thường, hắn cũng cần do dự, nhưng khi biết trạng thái hiện tại của thân thể này của mình, cũng biết bản lãnh của mình, đối mặt với thế giới khổng lồ mà quỷ dị này, thực sự không tính là cái gì.
Bà bà đã khuyên bảo mình không được đi, nói nơi đó nhất định rất nguy hiểm.
Nhưng bây giờ mình có Nhị gia ở bên cạnh, huống chi, trừ Nhị gia, còn có người chuyển sinh kia!
Đồng hương gặp gỡ đồng hương, không giả dối một chút thì sẽ không đi?
Bà bà đối với mình mà nói, thực sự là quá trọng yếu, bà bà nếu như cứ như vậy mà chết đi, mình ở cái thế giới này sống sót bằng cách nào?
Nhị gia thì tâm tư lại đơn giản, nghe Hồ Ma nói muốn đi, thì lập tức co cẳng liền đi.
Ngay cả những quý nhân ở trong thành kia cũng không để ý tới, dù sao trước đó chỉ là lo lắng cho bà bà, còn bây giờ lại biết bà bà có phiền phức.
Hồ Ma cũng bước nhanh đuổi theo, sắc mặt của vị lão chưởng quỹ kia lập tức lộ ra bất mãn.
Nhưng còn không đợi y mở miệng, người trong kiệu lại thản nhiên nói: "Đuổi theo."
"Hả?"
Lão chưởng quỹ ngơ ngác một chút, quay đầu nhìn cỗ kiệu một chút, mới đột nhiên hiểu rõ ra:
Thứ tiểu thư muốn tìm, vốn là thứ kỳ lạ nhất ở trong rừng này, mặc kệ là ngũ quỷ pháp, hay là viên quang thuật, cũng không tìm được một chút manh mối nào, nhất định mình phải vào trong rừng tìm mới được, nhưng nếu là đồ vật tà tính như vậy, chuyện xảy ra ở chung quanh cũng sẽ không bình thường.
Tiểu tử ở bên trong thôn này, nghĩ bà bà của hắn đụng vào thứ kia là đại sự, nói không chừng khi đến đó, tiểu thư cũng sẽ có manh mối của vật kia.
Trong lòng hiểu rõ ra, liền khoát tay với nhóm kiệu phu: "Đi, chúng ta cũng tới đó xem."
Nhị gia sải bước đi bảy tám trượng, mới đột nhiên phản ứng lại, những quý nhân kia vẫn còn đang đợi mình dẫn đường, bây giờ mình bỗng nhiên vứt lại bọn họ, nói không chừng lại đắc tội những người này. Nhưng không nghĩ rằng vừa quay đầu lại, thì thấy thế mà bọn họ lại đi theo.
Cảm thấy không khỏi vui mừng: "Người tốt sẽ có báo đáp, quý nhân trong thành cũng nguyện ý giúp đỡ..."
Hắn dẫn đường, đi xuyên qua trong rừng, rẽ đông quẹo tây, bởi vì sốt ruột, cho nên trên người đều toát ra nhiệt khí bừng bừng, Hồ Ma đi theo bên cạnh Nhị gia, chỉ thấy ở chỗ sâu trong rừng, có thứ gì đó soàn soạt âm hiểm, có nhiều thứ đang trốn đi, dường như là bị Nhị gia áp chế.
Bình thường tại xung quanh trang tử, Nhị gia là người có danh khí lớn, tà ma đều trốn tránh.
Bây giờ đến trong núi sâu, những của nợ không biết Nhị gia, vụng trộm tới nhìn, nhưng cũng bị hỏa khí này hù chạy.
Theo lý thuyết hỏa hầu của mình cũng không kém, nhưng tương đối nội liễm, cho nên không có thanh thế này.
Đương nhiên đây cũng là do bản chất của hai người có chênh lệch.
Nếu là Nhị gia dùng Chân Dương Tiễn, trong thời gian ngắn chỉ có thể dùng ba lần, nhưng Hồ Ma lại có thể dùng vô hạn.
Nhưng Nhị gia càng dùng lại càng nhiều, điều tức một phen, thì sẽ thong thả lại sức.
Hồ Ma dùng, lại là trực tiếp tiêu hao, nhất định phải ăn Huyết Thái Tuế, mới có thể bù đắp được.
Hiển nhiên không biết trong rừng chạy bao lâu, chung quanh đã là dần dần u ám, loại khí tức không rõ nào đó làm cho đáy lòng người phát lạnh, cũng không biết có phải đã đến gần chỗ của bà bà hay không, Hồ Ma rõ ràng nhìn thấy, Tiểu Hồng Đường ở sau lưng mình, tựa hồ cũng có chút nóng vội bất an.
Trong lòng hắn cũng vô cùng gấp gáp, tăng nhanh tốc độ, Nhưng đột nhiên, bỗng nhiên nghe thấy bên tai, vang lên tiếng cười hì hì:
"Hồ Ma tiểu tướng công, đến nhìn nô gia đi..."
"..."