Chương 67: Ngươi đến tột cùng là ai?
"Bà bà..."
Trong nháy mắt hắn xông vào cửa hang, Hồ Ma liền nghe được thanh âm Tiểu Hồng Đường lo lắng kêu lên.
Ánh mắt hắn thoáng thích ứng với bóng tôi, liền lập tức nhìn thấy, nơi này cũng không được tính là một cái động, chỉ là một hốc đá rộng khoảng một trượng.
Bà bà bây giờ, đang nằm bên trong, nửa người đều là máu, tinh thần uể oải suy sụp.
Mà ở phía trước người của bà, thì nổi lên hai cây nến, một nhánh hương, còn bày ra một ít cốt phù đã vỡ vụn cùng bình rót, ngọn nến kia đã sắp đốt sạch sẽ, nhưng vẫn phát ra quang mang, dường như có lực lượng vô hình.
Bên ngoài phạm vi ánh nến, ba năm con anh linh, đang liều mạng vào bên trong, nhưng không vào được.
Chắc là bà bà bị thương, bị ép trốn vào trong động này, trong lúc cấp thiết chỉ có thể bày xuống pháp môn giản dị này để chống cự anh linh?
Hồ Ma không rảnh suy nghĩ nhiều, một tay cầm đao, bước nhanh phóng tới trong động.
Lúc này, sau ánh nến, bà bà đã suy yếu vô cùng, bà phí sức ngẩng đầu, liền thấy sắc mặt của Hồ Ma hung lệ, cầm đao xông vào trong động, trong lòng nhất thời giật mình, nhưng cũng đã bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hồ Ma nhanh chóng tới gần.
"Xùy..."
Hắn bỗng nhiên dùng sức vung đao, đao phong vung qua ngọn nến làm cho nó lay động muốn tắt.
Trong lúc Bà bà đang hoảng hốt, cũng có mấy phần tâm tình nhắm mắt chờ đợi cái chết đến, nhưng lại không nghĩ rằng, Hồ Ma vung đao phách trảm, đao thế can đảm và mạnh mẽ, tràn ngập dương cương chi khí.
Mấy anh linh liều mạng muốn nhích lại gần bà bà, phát giác ra Hồ Ma lợi hại, nhao nhao quay đầu nhào về phía hắn, hắn cầm Khai Sơn Đao chém về phía đám anh linh kia, dễ dàng chém giết, từng anh linh đều tan biến thành hư không.
Sau đó Hồ Ma tiến lên hai bước, đến trước mặt bà bà, cắm Khai Sơn Đao xuống mặt đất, duỗi tay vịn chặt bà bà.
"Bà bà, bà không sao chứ?"
"..."
Con mắt có chút vẫn đục của bà bà ngơ ngác nhìn Hồ Ma, đáy mắt dường như có biến hóa nghiêng trời lệch đất, như sóng thần cuộn trào.
Hồ Ma nhìn thấy sắc mặt của bà bà vàng như nến, hốc mắt hãm sâu, trong lòng không khỏi run lên.
Từ khi mình tỉnh lại, bà bà liền lộ ra dáng vẻ âm trầm đáng sợ, về sau lại là không có gì mà bà làm không được.
Giúp mình niệm kinh trừ tà, chỉ vì để cho mình ngủ một giấc ngon lành.
Giúp mình cắt Huyết Thái Tuế từ trong núi sâu để mình giữ mạng.
Cuối cùng, thậm chí còn lẻ loi một mình vào rừng đi tìm con quỷ mà Mạnh gia phái tới, muốn tự mình giải quyết hậu hoạn, rõ ràng đã cao tuổi, nhưng lại kiên cường không biết mệt mỏi.
Nhưng bà bây giờ, lại suy yếu như thế.
Bà bà bị trọng thương, lại rã rời như nến tàn trong gió, lại để cho mình có cảm giác không thật.
"Bà bà, sẽ không có chuyện gì đâu."
Hắn vô thức an ủi: "Ta cùng Nhị gia đến tìm bà, ta còn tìm... quý nhân ở trong thành đến giúp."
Bà bà kinh ngạc nhìn Hồ Ma, đáy mắt dâng trào lên vô vàn cảm xúc.
Bà bỗng nhiên đưa tay lên, bàn tay khô gầy như que củi bắt lấy cánh tay của Hồ Ma bằng một lực dị thường.
Bà thấp giọng và hỏi với vẻ rất khó khăn : "Ngươi... Ngươi đến cùng là ai?"
"Bạch!"
Đột nhiên nghe tới vấn đề này, trong lòng của Hồ Ma run lên, có chút khó có thể tin nhìn về phía bà bà.
Lúc này bà bà phi thường suy yếu, không giống như lúc mới gặp, cho mình cảm giác áp bách vô tận.
Nhưng lần này mình thấy rõ ràng con mắt của bà.
Cặp mắt ảm đạm mà hãm sâu, một mảnh thanh minh, dường như nhìn rõ ràng tất cả.
Trái tim bịch, bịch, chậm chạp nhảy lên hết sức vang dội.
Hồ Ma chậm rãi nói: "Ta là Hồ Ma, bà bà..."
"Ngươi là Hồ Ma, ngươi là Hồ Ma..."
Bà bà thì thầm nói, dùng sức nắm lấy cánh tay của Hồ Ma, lực nắm càng thêm mạnh hơn, nói thật nhỏ: "Nhưng tôn nhi ta, ta hiểu rõ."
"Hắn... Nào có hiểu chuyện như thế?"
"..."
"Ông..."
Trong chớp nhoáng này, trong đầu của Hồ Ma dường như sinh ra một cảm giác run rẩy đánh thẳng vào sâu trong linh hồn.
Thì ra bà bà sớm đã hiểu rõ.
Hắn không khỏi nghĩ đến, lúc mình gặp được người chuyển sinh thứ nhất, y đã nói cho mình điều cấm kỵ, cũng không khỏi nhớ tới, ngay cả vị quý nhân ở trong thành có thân phận cao quý cùng thế lực như vậy, vậy mà cũng không dám lộ ra nửa điểm làm cho người ta hoài nghi.
Cho dù là nàng muốn giúp mình, thì cũng cần an bài một tuồng kịch để cho người khác nhìn.
Mà tất cả những chuyện này, đều là bởi vì...
... Bí mật!
Điều quan trọng nhất của người chuyển sinh chính là bí mật của mình, một khi lộ ra ngoài, vô luận là thân phận gì, đạo hạnh gì, đều sẽ chết rất thê thảm.
Mình vì giữ bí mật này, như giẫm trên băng mỏng, cẩn thận từng li từng tí.
Nhưng bà bà, vẫn có thể nhìn thấu.
Nhị gia ngay ở bên ngoài động, lão tùy thời có khả năng giải quyết tà ma bên ngoài sau đó đi vào.
Tiểu Hồng Đường đang ở bên cạnh, cũng không biết có nghe hay không.