Chương 74: Thôi gia đến
"Đừng hoảng hốt..."
Nhưng khi Nhị gia thấy vậy thì duỗi tay đè chặt lại bả vai của Hồ Ma, thấp giọng nói: "Bà bà ngươi là Tẩu Quỷ Nhân."
"Tẩu Quỷ Nhân không riêng giúp người, cũng giúp tinh quái ở trong rừng này."
"Những vật kia không phải tới hại ngươi, bọn chúng là chạy tới, đưa bà bà ngươi một đoạn đường."
"..."
Hồ Ma nghe vậy, mới ngượng ngùng thu hồi Khai Sơn Đao, sau khi đi về phía trước mấy bước thì phản ứng lại.
Hắn xoay người, hướng về phía cái cây đã hơi biến mất kia, chậm rãi vái chào.
Cây cối, cỏ hoang ở chung quhắn đột nhiên rì rào lên tiếng, mơ hồ có thể thấy được cái bóng lờ mờ, mơ hồ không rõ, khom người chắp tay, giống như cũng đang cảm khái hướng về mình hoàn lễ.
...
Chuyến này trở về, Hồ Ma hẳn là nhìn thấy, hoặc là nói, từ sau khi đi tới thế giới này, hắn cảm ứng được nhiều âm quỷ, tà ma nhất, nhưng đoạn đường này lại thuận lợi dị thường.
Hắn cùng Nhị gia, tốn hơn một ngày rưỡi thời gian, mới chạy về thôn Đại Dương.
Người trong thôn còn chưa biết rõ tình hình, lão tộc trưởng đang dắt một con lừa, vừa mới nhặt được hai giỏ trứng lớn chở từ trong ruộng về lại bên trong thôn.
Xa xa thấy hai thân ảnh, một cao một thấp, lập tức lấy làm kinh hãi, nắm con lừa đi nhhắn vài bước:
"Sao các ngươi lại trở về rồi?"
"Không phải nói với các ngươi, phải hầu hạ thật tốt những quý nhân trong thành kia hay sao? Đây là do đắc tội với người ta, bị đuổi trở về?"
"..."
"Quý nhân không có ý bất mãn, tiền công cũng đã đưa cho ta."
Nhị gia nhìn về phía lão tộc trưởng, thhắn âm mới mở miệng, liền đã nghẹn ngào: "Đại ca, ta đã cũng tìm thấy bà bà."
"Bà bà, đã không còn."
"..."
"A?"
Lão tộc trưởng vừa rồi còn mang theo bất mãn, nghe vậy cũng kinh hãi, ngơ ngác nhìn về phía bọc đen có hình dạng người ở sau lưng Nhị gia.
Sau một hồi lâu, hai chân như nhũn ra, run giọng hướng về phía trước: "Bà bà số khổ..."
Lão tộc trưởng la lên một tiếng bi thống, lập tức truyền khắp toàn bộ thôn, người ở gần đó đều nhao nhao chạy tới, nghe được bà bà đã qua đời, thì đều cùng nhau đau thương rơi lệ, giúp đỡ đem bà bà đưa về trong nhà chính của Hồ Ma, mang đến vải trắng dây gai choàng lên trên người cho Hồ Ma.
Nhị gia dặn dò Hồ Ma thủ linh ở nhà chính cho bà bà, lại để cho lão tộc trưởng ở đây để hỗ trợ cho người dựng lều trại, mình thì mang liêm đao cùng dây thừng đi ra ngoài.
Hắn muốn đi ra ngoài chặt âm mộc để đốt thi cho bà bà.
Phong tục ở bên trong thôn, người chết cũng không bỏ vào bên trong quan tài, trừ phi là xảy ra một ít vấn đề đặc thù.
Người bình thường, đều là chuẩn bị gỗ đặc biệt để đốt thi, người thân có cùng huyết thống sẽ tự mình cõng lên, tiến vào bên trong Lão Hỏa Đường Tử, cho nên củi đốt là thứ trọng yếu nhất.
Gia đình nào dùng củi đốt càng tốt, đốt càng nhiều, thì tang sự cũng càng thêm có thể diện.
Hồ Ma cũng không nghĩ tới, Nhị gia xuất phát không lâu, hàng xóm nghe nói tin dữ, cũng đều chạy tới.
Bình thường bọn họ đều sợ hãi nhà mình, không dám nói chuyện với mình, ngay cả thấy bà bà cũng đều tránh, nhưng bây giờ, lại là nhao nhao chạy tới.
Có thể giúp đỡ thì giúp đỡ, nên khóc tang thì khóc tang, còn có người ôm một bó củi khô tới, cũng giống như Nhị gia ra ngoài chặt cây, bên trong thôn Đại Dương, tang sự thể diện nhất, chính là củi đốt thi không cần nhà mình phải chuẩn bị, mà là mỗi một người hàng xóm kiếm một cây tới.
Điều này đại biểu cho được người chết được tôn trọng.
"Bà bà ai, trước đó tiểu bối không hiểu chuyện, lão bà tử của ta tới bồi tội cho ngài..."
Không nghĩ tới, không chỉ có hàng xóm đều tới, mà ngay cả Lão nãi nãi của Thôi gia cũng mang theo người nhà tới.
Hồ Ma vốn không nhận ra người nhà họ Thôi, nhưng trong bọn họ, nhìn thấy Thôi Hiết Nhi đứng ở sau đám người sau, mới hiểu rõ ra, chỉ thấy lão nãi nãi của Thôi gia đi vào trong nhà chính, liền khóc không thành tiếng, ngay ở trước mặt mọi người, khiển trách con cháu nhà mình lúc trước không hiểu chuyện.
Đến khi lão tộc trưởng tới khuyên, thì lão nãi nãi của Thôi gia liền lập tức ngừng lại, đi ra bên ngoài lều, cùng người khác uống trà.
Thôi gia lão đại, một hán tử đã hơn năm mươi, vẻ mặt tang thương cũng mang các huynh đệ dập đầu trước linh đường của bà bà:
"Năm đó nhà ta không hiểu chuyện, bà bà ngài đừng giận, hôm nay chúng ta đến đưa tiễn ngài một đoạn đường."
"..."
Sau khi khóc xong, mới cùng hương thân ở chung quhắn nói chuyện, giương mắt nhìn thấy phía trước linh đường, đã chồng một đống củi, một hán tử khoảng bốn mươi ở bên cạnh Thôi lão đại liền cau mày nói: "Các ngươi làm cái gì vậy? Nên chuẩn bị cho bà bà một cỗ quan tài tốt nhất mới là đứng đắn!"
Đột nhiên, toàn bộ linh đường, trở nên yên lặng, đám người kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Thôi gia lão nhị.
"Thôi lão nhị, ngươi nói cái gì vậy?"
Lão tộc trưởng ở gian ngoài cũng nghe thấy lời này, lập tức sắc mặt đại biến, một bước xông vào linh đường, khiển trách quát mắng:
"Bà bà vì thôn Đại Dương ta vất vả cả một đời, chẳng lẽ không nên tiến vào Lão Hỏa Đường Tử?"
"..."
Thôi gia lão nhị cau mày, khoát tay áo, mà thôi gia lão đại vội vàng kéo lão tộc trưởng, cười nói: "Bá thúc ngài trước đừng tức giận."
"Đi, chúng ta ra ngoài nói."
"..."
Lão tộc trưởng cau mày, bị mấy huynh đệ của Thôi gia vây quhắn hộ tống ra khỏi linh đường, mấy vị trưởng bối ở trong phòng thấy thế, cũng đi theo ra ngoài.
Hồ Ma vẫn chưa lên tiếng, lại đem tất cả chuyện xảy ra đều xem ở trong mắt, trong lòng của hắn lửa giận bốc lên.
Hắn nhìn lên Tiểu Hồng Đường ở phía trên xà nhà liếc mắt, ra hiệu nàng đi theo ra ngoài nghe một chút, bên ngoài bọn họ nói thứ gì.