Chương 96: Không cần tự ra tay
Nếu nói trong khu rừng này có sự hiện diện của ai đó, thì chỉ là những sinh vật đang đứng bên cạnh nhìn hắn mỉm cười khi hắn dập đầu.
Cọc gỗ kia, ẩn hiện như ảo ảnh, phảng phất có bóng người ngồi dưới gốc cây. Nhìn kỹ lại, đó là bà bà đang ngồi trước miếu, bình yên đón nhận lạy chào của mình, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
"Đó là bà bà sao?" Hồ Ma thầm hỏi.
Hắn nhớ lại lần đầu tiên bà bà đưa mình ra khỏi thôn, gặp gỡ và trò chuyện với hắn. Lần sau cùng, khi hắn đưa bà bà về thôn, bà cũng tiễn hắn đến tận cổng.
Bây giờ, mình muốn rời khỏi thôn học bản sự, bà bà lại đến tiễn biệt như một trưởng bối.
Hồ Ma và Nhị gia hoàn thành nghi lễ rồi trở về.
Chiếc xe bò đã được chuẩn bị sẵn sàng. Lương khô, chăn niệm đầy đủ. Lão tộc trưởng lén lút nhét cho Nhị gia thứ gì đó. Hồ Ma, Chu Đại Đồng, Lý Oa, Triệu Lương, Tuần Trụ và những thiếu niên khác đã cuộn tròn chân chờ trên xe bò.
Hồ Ma cất hành lý lên xe. Lão tộc trưởng kéo hắn sang một bên dặn dò:
"Bà bà không còn, không ai chuẩn bị hành lý cho ngươi. Ta nhờ mẹ Đại Đồng may cho ngươi chiếc áo choàng ngắn, làm thêm đôi giày vải. Lương khô cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Ngươi cất kỹ đi. Vào trong thành thì đám huynh đệ các người phải chiếu cố lẫn nhau.
…
Hồ Ma liên tiếp chém ra mười ba đao, diệt một nhà Thôi gia.
Mặc dù việc này là bất đắc dĩ, và Hồ Ma xem như người bị hại, nhưng cũng gây ra không ít chấn động trong thôn. Lão tộc trưởng nhìn Hồ Ma, trong lòng hiểu rõ, biết rằng đám thiếu niên này đến trong thành, không thể tránh khỏi việc muốn dựa vào Hồ Ma để được che chở.
Trước kia đã dặn dò Chu Đại Đồng, bây giờ lão tộc trưởng lại tự mình đến nhắc nhở Hồ Ma:
“Nhớ kỹ, các ngươi đến Hồng Đăng Hội không chỉ được ăn huyết thực mà quan trọng là phải học được bản lĩnh.
“Gặp người khác thì cười với người ta nhiều hơn thì không sợ bị khi dễ, an an ổn ổn là tốt nhất.”
“Được phát tiền công, thì tiết kiệm một chút, ăn uống không sao, nhưng các hẻm nhỏ thì ngàn lần không thể đi vào loạn, tuổi còn nhỏ đừng ham hố, chờ các ngươi làm hai năm sau trở về thôn, mười dặm tám thôn chúng ta còn nhiều thiếu nữ, đến lúc đó tìm cho các ngươi một người tốt, cho nên ngươi nhất định phải trông coi bọn hắn cẩn thận…”
…
Nói liên miên lải nhải không ngừng, Hồ Ma kỳ thật đã sớm nghe Nhị gia nói nhiều.
Cho nên hắn chỉ cười: “Tộc trưởng gia gia cứ yên tâm, ta hiểu trong lòng.”
Tộc trưởng thật đúng là rất khó yên tâm.
Ai có thể nghĩ tới, thời gian trước, thì hai tên tiểu tử này đã làm cho người ta đau đầu nhất trong thôn, bây giờ lại muốn cùng nhau ra ngoài mưu sinh.
Nhất là, trước kia mình còn không muốn để cháu trai nhà mình cùng tên hỗn trướng tử kia chơi chung, sợ đi theo hắn học cái xấu, bây giờ mình thế mà phải bỏ mặc sĩ diện, tự mình cùng tên cháu trai nuông chiều kia nói những lời dễ nghe, sợ hắn không giúp cháu trai nhà mình…
Con người quả nhiên là không hoàn hảo, bản sự cũng khuyết điểm là phải đi cùng nhau.
Không giống như cháu trai nhà mình, chỉ biết làm chuyện xấu, nhưng đầu óc lại không có chút tiến bộ nào, thật là làm cho người ta đau đầu.
“Đi…”
Hiển nhiên lão tộc trưởng nói không ngừng, Nhị gia cũng phiền, kêu Hồ Ma lên xe bò, sau đó vung roi.
Tộc trưởng cùng một đoàn người trong thôn đều đứng tại cổng thôn đưa tiễn, có người vui mừng hớn hở, cũng có người không bỏ được hài tử mà khóc.
“Mẫu thân, ta đưa người về nhà bà ngoại ở Mãng thôn.”
Giữa lúc đám tiểu tử cùng Nhị gia tiến về thành, không ai chú ý đến một góc khác của thôn. Thôi Hiết Nhi, như đã trưởng thành qua một đêm, dắt theo người mẹ đã điên loạn của mình. Y dùng mạng sống bảo vệ con la cuối cùng còn lại sau khi gia sản của Thôi gia bị cướp bóc. Chỉ thu dọn một ít hành lý, Thôi Hiết Nhi lặng lẽ rời khỏi thôn, đi về một hướng khác.
Y biết sự náo nhiệt ở đầu thôn bên kia, nhưng cố nén không quay đầu nhìn lại.
"Mẫu thân, thôn này đã không dung thứ cho chúng ta. Chúng ta cũng không thể ở đây chịu sự khinh miệt của người khác. Đợi đến nhà bà ngoại, ta sẽ đem con la này cho cữu cữu, nhờ ông ấy chăm sóc mẹ."
Y dắt con la từng bước một tiến lên. Mẫu thân của hắn đã không còn nghe hiểu lời nói, phảng phất như đang nói cho chính mình nghe.
Sau đó ta muốn đi.
Ta cũng muốn đi học bản sự, học cho thật tốt, để báo thù cho Đại bá, Tam thúc, Tứ thúc, và cho cả cha, nãi nãi.
Người trong thôn không trượng nghĩa, một chút tình cũ cũng không niệm, nỡ đem nãi nãi đi cho chó hoang ăn. Thúc bá nhà ta cũng không trượng nghĩa, là thân thích mà gặp chuyện lại không ra mặt nói chuyện, chỉ nhớ thương đến con la của nhà ta.
Về phần Hồ gia, Hồ Ma... Chờ ta học thành bản sự, ta sẽ khiến cho nhà hắn diệt môn tuyệt chủng...
Hắn lải nhải nói liên tục, không ngừng cho mình thêm động lực, oán hận quá nặng, oán trách tất cả mọi người, thậm chí quên mất đây là trong rừng.
Cũng không chú ý tới, những cành cây già xung quanh, chẳng biết từ lúc nào, đã sống lại...
Bên trong Lão Âm Sơn, ra khỏi thôn một mình là rất khó để có thể sống sót.
Chẳng lâu sau, Hồ Ma đang ngồi trên xe bò, dần dần rời xa thôn Đại Dương, nghe được lời của Tiểu Hồng Đường mang đến, lòng hơi kinh ngạc.
Không ngờ, có một số chuyện, không cần tự mình ra tay.
Nhân tình thế thái trong Lão Âm Sơn này, quả là một bài học sâu sắc.