Chương 99: Tin tưởng
Từ trên xe bò dỡ xuống bốn chiếc chăn riêng, bốn thanh niên to lớn háo hức trải lên sàn nhà trong phòng. Chiếc giường sưởi dựa vào tường dài hơn một trượng, đủ cho năm người ngủ.
Nhìn vào cửa sổ dán giấy trắng, chiếc bàn chắc chắn và không gian rộng rãi, từng đứa vui mừng khôn xiết, cảm giác như đến một nơi mới mẻ.
Nhưng rất nhanh, chúng không biết phải làm gì.
Lúc này không cần đốt lò sưởi, quản sự cũng không có phân phó gì khác. Thành phố náo nhiệt, nhưng bọn họ không dám ra ngoài chơi.
Có phải bây giờ ngủ luôn không?
Nhị gia nhìn ra ngoài một lúc rồi nói: "Buổi tối nay không ai mang cơm, các ngươi chờ chút."
Lão lấy chiếc gánh sắt từ trên xe bò, đi ra khỏi nhà. Chẳng mấy chốc, lão trở lại với hai túi bánh bao thịt lá sen và hai lít rượu trắng. Nhị gia ngồi xuống chiếc ghế đá trong sân trước.
Bốn đứa trẻ vội vàng chạy đến, cầm lấy bánh bao thịt và ăn ngấu nghiến. Mắt bọn họ sáng lấp lánh, nếu không vì nóng, sợ bị bỏng thì một ngụm có thể ăn hai cái.
Nhị gia nhìn bọn họ ăn, vui vẻ nói: "Đến đây, cùng Nhị gia uống một chén."
Mắt Chu Đại Đồng sáng lên, nhưng vẫn có chút cảnh giác: "Nhị gia, ngài không lừa chúng ta đó chứ? Trước đây ta lén uống một ngụm ở nhà, gia gia đánh ta gãy cả cây chổi."
"Đó là lúc trước."
Nhị gia cười nói: "Hiện giờ các ngươi đã đến thành, đều là đại nhân cả, có thể gánh vác trọng trách.
Về sau nhớ kỹ, phải thay ta khiến cho thôn chúng ta không bị thua kém."
"..."
Các thiếu niên nhao nhao hưng phấn đoạt lấy bầu rượu, vừa uống vào, cay đến mức lưỡi thò ra như quỷ thắt cổ.
Hồ Ma cũng theo lệ uống một ngụm, chỉ cảm thấy nóng bỏng sặc người, vị trong miệng còn hơi chút đục.
So sánh về cảm giác, rượu này không bằng những loại rượu miên ngọt thuần hậu được pha chế tỉ mỉ trước đây, nhưng hắn có thể làm gì?
Chỉ có thể an ủi bản thân: Ít nhất nơi này không có cồn công nghiệp, đây đều là rượu lương thực chính gốc...
Ăn bánh bao, uống rượu, lại thêm thời gian di chuyển liên tục, không được nghỉ ngơi đầy đủ, bốn thiếu niên nhanh chóng mệt mỏi, từng người lăn ra giường ngủ ngon lành.
Lúc này Nhị gia mới lấy ra một vốc đậu phộng từ trong ngực.
Than tiếc nói: "Ngày mai ta sẽ về lại thôn."
Hồ Ma ngạc nhiên: "Gấp gáp như vậy?"
"Ta nhìn các ngươi ổn định rồi cũng tốt, cứ mãi trông coi các ngươi cũng không phải là chuyện tốt."
Nhị gia nói: "Dù sao nên giúp đỡ nên lo liệu, thì ta cũng đã làm xong, ở bên trong thôn cũng đang chờ đầu xuân xuống mỏ, cho nên cũng khá bận rộn."
Hồ Ma ngẫm lại cũng đúng, hai tay nâng bầu rượu đưa cho Nhị gia, nói: "Vất vả cho Nhị gia ngài."
"Giữa hai chúng ta còn nói những lời khách sáo như vậy làm cái gì? Nghe xa cách lắm!."
Nhị gia nhấp một hớp, lại đứng dậy đến bên xe bò, từ dưới một bao dược liệu, lật lên lấy ra một cái bao bố, rồi quay lại đưa cho Hồ Ma.
Hồ Ma mở ra xem, liền thấy là một một miếng thịt muối hun khói, ước chừng hai ba cân.
Nhị gia nói: "Lúc chuẩn bị lên đường, tộc trưởng đã giao cho ta bốn miếng thịt Thái Tuế, ba miếng kia ta không giữ lại, đưa hết cho quản sự kia, để quản sự kia chia lại cho những quản sự khác cũng được, chúng ta cũng không có gì để nói."
"Dù sao cũng không thể vừa tới, liền tìm người ở khắp nơi tặng lễ? Nếu không sẽ làm cho người ta cảm thấy phiền chán, ngược lại không ai giúp đỡ chúng ta."
"Còn lại một miếng này, là sợ mấy người các ngươi ở đây ăn không đủ no, thân thể bị thiếu năng lượng, lặng lẽ lưu lại, ngươi đem nó cất kỹ, sau này xem ai tiến cảnh không tốt, đưa cho hắn bồi bổ."
"Nhiều năm như vậy thôn chúng ta chỉ có năm người các ngươi gia nhập vào trong Huyết Thực Bang, nếu có người nào bị loại ra thì thật sự là không tốt."
"..."
"Đây là thứ quý giá nhất trong thôn, cứ thế giao cho ta sao?"
Hồ Ma nhìn khối thịt muối như đồ vật bình thường, nhưng hiểu rõ nó vô cùng quý giá.
Đừng tưởng Nhị gia vừa đến đã cho đi ba miếng thịt, lại lấy ra miếng này cho mình, nhưng đây là món đồ quý giá nhất trong thôn.
Thôn Đại Dương tuy dựa vào Thái Tuế lão gia để sinh sống, hàng năm cũng có thể kiếm được chút thịt Thái Tuế để đổi tiền hoặc bồi bổ sức khỏe, nhưng phần lớn là Bạch Thái Tuế hoặc phế liệu.
Loại Thanh Thái Tuế này, không biết là tồn kho từ bao giờ, bình thường ai dám đụng đến?
"Cũng chỉ vì tin tưởng ngươi.”
Nhị gia nhìn hắn nói: "Một là ngươi ăn quen... thứ kia, cũng không để ý đến món này.”
“Hai là sau khi trải qua chuyện đó, ngươi trở nên cẩn trọng hơn so với người khác, làm việc cũng khiến người ta yên tâm hơn.
Huống hồ...
Nhị gia hạ giọng: "Người khác không biết, nhưng ta hiểu rõ hỏa hầu của ngươi hiện giờ, những đứa trẻ này đều phải dựa dẫm vào ngươi."
"Chuyện này cũng làm cho ta có áp lực lớn..."
Hồ Ma cười khổ, lột một hạt đậu phộng, lột vỏ đỏ và bỏ vào miệng, nhai một cách ngon lành.
Nhị gia nhìn Hồ Ma ăn đậu phộng một cách tự nhiên, thầm than một tiếng: "Đến cùng vẫn là bà bà chiều chuộng ngươi, ăn đậu phộng cũng không vỏ..."