- Trang Duệ, bây giờ em không còn ở nước Anh.
Trong điện thoại truyền ra âm thanh của Tần Huyên Băng, Trang Duệ nghe được vậy mà có chút sững sờ, hắn tiện đà nói:
- Em đã về rồi à? Em đang ở trong nội địa sao?
Nhưng Trang Duệ nghĩ lại và thấy nếu Tần Huyên Băng có về sẽ ở Hongkong, tết trung thu sao lại chạy vào nội địa? Vì thế mà hắn thật sự có chút uể oải.
Quả nhiên trong điện thoại truyền ra âm thânh của Tần Huyên Băng:
- Em đang ở Hongkong, Trang Duệ, mỗi lần đều là em đến gặp anh, anh không đến gặp em sao?
Trang Duệ cảm thấy nóng mặt, Tần Huyên Băng nói không sai, chính mình hình như còn chưa đủ chủ động, đừng nói là ở Hongkong, dù là ở nước Anh thì cũng không quá xa, chỉ cần ngủ một giấc trên máy bay là xong.
- Được, Huyên Băng, qua tết trung thu anh sẽ lập tức đến Hongkong, em tạm thời chưa đi ngay chứ?
Trang Duệ coi như đã có quyết định, cuộc sống của mình là do mình sắp xếp, hạnh phúc của mình là do mình theo đuổi, tuy đã nửa năm qua đã làm quen được nhiều cô gái khác, nhưng trong lòng hắn vẫn coi Tần Huyên Băng là quan trọng nhất.
Hai bên bắt đầu kết bạn từ quán trà ở Bành Thành, Tần Huyên Băng từ cao ngạo lãnh đạm đến dịu dàng êm ái, quá trình này thật sự làm cho Trang Duệ sinh ra cảm giác đầy tự hào, chinh phục, không sai, chính là chinh phục, hắn đã chinh phục được trái tim của một người phụ nữ, chắc chắn cũng muốn chinh phục cơ thể của nàng.
Trang Duệ nghĩ đến đây mà không khỏi cảm thấy nóng lòng, con bà nó, đợi đến khi mình kết thúc cuộc sống xử nam thì nhất định sẽ thông cáo cho cả thế giới biết, không, như vậy là quá khoa trương, chỉ cần gọi điện thoại cho Lưu Xuyên là được. Mà nghĩ lại cũng không có gì để nói, vì tên kia đã không thuần khiết cách đây vài năm rồi.
- Em còn ở Hongkong nửa tháng, sau đó sẽ sang Anh, Trang Duệ, anh xác đinj có thể đến sao?
Tần Huyên Băng nói bằng lời tràn đầy chờ mong, sau hành trình Tây Tạng lần trước thì nàng cũng cảm thấy đứng bên cạnh Trang Duệ chợt sinh ra cảm giác an toàn mà không ai có thể mang đến cho nàng, thật sự là vì cha mẹ trước nay quá bận rộn nên làm nàng thiếu thốn nhất chính là cảm giác này.
Tần Huyên Băng không biết nó có phải là tình yêu hay không, nhưng ngoài ngươi thân thì trong lòng nàng chỉ có một người đàn ông như Trang Duệ mà thôi. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Có thể, ngày mai, không, là ngày kia, anh nhất định sẽ đến Hongkong.
Trang Duệ dùng giọng không chút do dự nói, sang Hongkong hìh như cũng phải làm vài thủ tục gì đó, vì vậy mà Trang Duệ mới kéo dài thêm một ngày, việc lo thủ tục sẽ để cho Âu Dương Quân xử lý, có lẽ một ngày là sẽ đủ.
- Được, em chờ anh.
Tần Huyên Băng nghe được lời của Trang Duệ thì cảm thấy trái tim chợt gia tốc hẳn lên, nàng vội vàng cúp điện thoại rồi ngồi ngây người trong phòng, cũng không nghe được âm thanh gọi xuống ăn cơm của mẹ.
- Tiểu đệ, cậu đang cười ngây ngốc cái gì vậy?
Trong nhà ăn, mọi người ngồi xuống bàn lớn dùng cơm, chỉ là Trang Duệ có chút mất tập trung, hắn cầm bánh bao nhìn một lúc lâu, thật sự sững sốt không bỏ vào miệng, mà Trang Mẫn thấy em trai ngây ngốc như vậy cũng không nhịn được.
- À, không, em đang dùng cơm mà.
Trang Duệ chợt sững sờ, sau đó hắn cắn vào bánh báo một cái thật mạnh, động tác kia thật sự là giấu đầu hở đuôi.
- Tiểu đệ nghe nói chúng tôi muốn giới thiệu bạn gái, vì vậy mà vui vẻ ngây ngô rồi sao?
Người vừa lên tiếng chính là chị họ nhà bác cả, nàng được gả cho cháu của một vị chiến hữu của ông nội, dù là đám cưới chính trị nhưng hai bên có yêu thương trước khi kết hôn, quan hệ rất hòa hợp. Bên kia cũng là đại gia tộc, cũng là cành lá sum xuê, có nhiều cháu gái lớn, vì vậy mà nàng là một người vừa rồi nóng lòng muốn giới thiệu bạn gái cho Trang Duệ nhất.
- Chị Hồng, cũng đừng chọc em nữa, em đã nói mình có bạn gái rồi, ngày mốt em sẽ đến Hongkong, sau này sẽ đưa người về cho mọi người nhìn.
Trang Duệ thật sự không chịu được sự phiền nhiễu của những bà mối kia, hắn dứt khoát nói cho rõ ràng, đợi đến khi mình đưa Tần Huyên Băng về, các chị sẽ biết thế nào là danh môn thục nữ, những người kia sẽ không đáng được bày ra mặt bàn.
Nhưng từ nhỏ Trang Duệ chỉ ăn tết trung thu với mẹ va chị gái, cả nhà chỉ có ba người và rất quạnh quẽ, bây giờ nàng chợt có nhiều thân nhân, tuy thân phận không giống nhưng cũng là sự quan tâm đến từ người thân trong gia đình, cũng làm cho Trang Duệ cảm thấy ấm áp trong lòng.
- Tiểu Duệ, con muốn đến Hongkong sao?
Âu Dương Uyển nghe vậy mà có hơi nhíu mày, nhưng sau đó lại nói:
- Cũng tốt, thay mẹ nói lời thăm hỏi người nhà của Tần Huyên Băng, nếu cô ấy có thời gian thì đến Bắc Kinh ở lại vài ngày.
Âu Dương Uyển biết con mình thuộc hạng người có chủ kiến, hắn đã quyết định điều gì thì căn bản khó thể nào thay đổi được. Bà cũng là người trước kia bị quấy nhiễu trên phương diện tình cảm, vì thế cũng không muốn can dự sâu vào chuyện tình cảm của con trai.
Tất nhiên cũng có vấn đề, đó là các bà mẹ đều xem con mình như của riêng, không nỡ giao cho con dâu, vì đó mà mâu thuẫn giữa mẹ chồng và con dâu chợt phát sinh, Âu Dương Uyển cũng không có loại giác ngộ này.
- À, đúng rồi, mẹ, chị Hồng, sau tết trung thu thì mọi người nên đến ở lại trong tứ hợp viện của con một thời gian chứ? Vì tứ hợp viện cần có người ở để có nhân khí, để lâu không có ai ở cũng không tốt.
Trang Duệ chợt nghĩ đến vấn đề này, vì thế mà thừa dịp mọi người có mặt đông đủ để nói ra.
- Được, đại ca, anh đến thương lượng với nhóm cảnh vệ xem thế nào, nếu không thì đưa cả ông nội sang cho vui.
Âu Dương Hồng đã sớm nghe Tưởng Dĩnh nói Trang Duệ có Trang Duệ có tứ hợp viện rất lớn, cũng muốn đến xem thế nào, nhưng muốn đưa ông nội đi thì có hơi khó khăn, vì ông cụ nếu di chuyển sẽ phải có cả lực lượng bảo về và bác sĩ theo sau.
- À, ngày mai anh sẽ cho người của cục cảnh vệ đến xem xét khu nha của Tiểu Duệ, nếu như có thể thực hiện được, sẽ cho hai ông bà vào đó ở trong một thời gian ngắn, thay đổi hoàn cảnh cũng tốt hơn cho hai cụ.
Âu Dương Lỗi khẽ gật đầu, hắn bớt chút thời gian ào dùng cơm, vì Lão Tam cũng đã đến, lúc này đang cùng Âu Dương Long tiếp khách bên ngoài, hắn chỉ ăn một chút và sau đó ra thay cho hai người em vào dùng cơm.
Lão Tam nhà Âu Dương chính là Âu Dương Lộ, nghe nói bây giờ cũng đặc biệt chạy từ bên ngoài vè, nghe nói sắp tới sẽ ở lại Bắc Kinh một thời gian.
Khu nhà huyên náo mãi đến đêm, sau đó mới chậm rãi yên ắng trở lại, lúc này ông cụ đang ngồi trong sân, đang nhìn con cháu cười nói vui vẻ. Bà cụ không có mặt ở đây, bà đang bận rộn dưới nhà bếp, đang xem đám con cháu bận việc, nếu không phải bà còn đang trong giai đoạn chăm sóc đặc biệt, sợ rằng đã cùng tham gia giúp một tay rồi.
Ông cụ tuy cả ngày gặp mặt người nhưng chỉ nói vài lời, phần lớn là người đến dâng lễ vật rồi cáo từ, không phải người nào đến cũng được gặp ông cụ. Hôm nay ông cụ được gặp lại bộ hạ cũ thì tâm tình cũng rất vui sướng và thoải mái, tất nhiên lão không biết cứ sau khi đi ngủ lại được Trang Duệ dùng linh khí trợ giúp chải chuốt cơ thể.
Bên ngoài sân truyền đến tiếng huyên náo, Trang Duệ đưa mắt nhìn, thì ra một nhóm người đi vào, có mang theo cả máy quay.
- Bố, đồng chí Chính Quốc đến thăm.
Đi sau một vị lãnh đạo mà nhân dân cả nước đều biết chính là một người có bộ dạng giống như Âu Dương Chấn Vũ, người này tiến lên gọi ông cụ là bố, lúc này Trang Duệ mới hiểu, có lẽ đây là bác cả sắp được tiến vào trong hàng ngũ cán bộ lãnh đạo trung ương.
Ông cụ lúc này đã đứng lên tiếp nhận lời thăm hỏi ân cần của lãnh đạo, sau khi khách khí nói vài câu thì đồng chí Chính Quốc kia cáo từ, dù sao thì trong Ngọc Tuyền Sơn này cũng có nhiều cán bộ lão thành cần thăm hỏi, cũng mất không ít thời gian.
- Chấn Hoa, chúte nữa vào phòng bố có chút chuyện.
Ông cụ thấy con lớn đi vào thì không nói gì thêm, lão đứng lên, cơ thể hơi run được nhân viên dìu vào trong phòng. Lão biết con trai lớn của mình có quan hệ tốt với con gái út Âu Dương Uyển, vì vậy lão muốn để lại không gian cho bọn họ có thể trò chuyện với nhau, tất nhiên lão cũng sợ conn trai nhắc lại chuyện năm xưa, mình cũng không nhịn được.