Ở Hongkong thì những kẻ có tiền à có thân phận thường ở giữa lưng chừng núi như thế này.
Chưa nói đến những thứ khác, Tần Hạo Nhiên cũng ở trên núi này, biệt thự đó là do ông cụ mua lại, khi đó phải bỏ ra hơn năm chục triệu đô la Hongkong. Nhưng nếu xét giá thị trường vào lúc này thì cũng phải lên đến con số ba trăm triệu, mà diện tích hai ngàn mét vuông tất nhiên sẽ chẳng so sanh được với tứ hợp viện của Trang Duệ.
Thật ra bây giờ nếu Trang Duệ bán tứ hợp viện cũng sé thu về hơn một trăm chục triệu, nhưng nếu tiếp tục để qua ba năm năm nữa thì giá cả ũng không chỉ là như vậy.
- Khụ, khụ, không có gì, Tiểu Trang, trung hải của cậu cũng tốn không ít tiền nhỉ?
Bây giờ Tần Hạo Nhiên thật sự cảm thấy nhìn không thấu cậu thanh niên này, nếu nói người này là thanh niên thích truy cầu hưởng thụ thì sau hai lần tiếp xúc đều cảm thấy không phải.
- Mua lại với giá hơn sáu chục triệu, sau đó phá đi xây mới lại, tổng cộng tốn hơn chín chục triệu.
Trang Duệ nói làm cho Phương Di ở phía sau thật sự không biết nói gì hơn, tiểu tử này thật sự không tệ, không gấp gáp nôn nóng. Nếu nói về công tác thì thân phận chủ tịch danh dự hiệp hội ngọc thạch dù là ở Hongkong cũng thuộc về thượng tầng xã hội, đồng thời hắn còn có một căn nhà hơn chín chục triệu, có thể thấy không thua kém phú hào nào ở Hongkong. Nếu nói có phương diện hơi kém thì đó là xuất thân, nhưng một người tay trắng tạo nên cơ nghiệp như vậy cũng đã chứng tỏ năng lực của Trang Duệ.
Tần Hạo Nhiên thật sự không có ý nghĩ như Lôi Lôi, bọn họ nào biết Trang Duệ có bao nhiêu tiền, nếu như Trang Duệ có cả tỷ mà đều dùng nó mua nhà lớn, đây cũng không phải là chuyện không thể tiếp nhận.
- Đúng rồi, dì Phương, lần này cháu đến có hơi vội vàng, cũng không chuẩn bị được gì tốt, có vài món lễ vật nhỏ cho dì, dì xem có thích không?
Trang Duệ thấy đã báo cáo xong nhiều vấn đề, hắn vội vàng lợi dụng lúc trong xe có đèn để đưa ba cái hộp trang sức lớn nhỏ trong tay cho Phương Di.
- Đứa bé này đúng là, đến chơi rồi còn mang theo lễ vật này nọ...
Nếu nói trước khi lên xe thì Phương Di chỉ cho Trang Duệ được điểm sáu, nhưng bây giờ bà đã tăng lên thành điểm chín, bây giờ thấy hắn lễ phép hiểu biết lại cho thêm không phẩy năm điểm nữa.
- Ủa, đây là phỉ thúy đỏ sao? Phẩm chất cũng không tệ, Hạo Nhiên, mở hết đèn xe lên.
Phương Di mở hộp trang sức nhìn vào mà nhanh chóng sững sốt, sau đó tiện đà đưa lên nhìn dưới đèn xe. Tuy bà làm công tác tài vụ trong công ty nhưng cũng không xa lại gì phương diện giám định và thưởng thức ngọc thạch.
- Là phỉ Thúy cấp băng vừa mới được mở ra thời gian trước, cháu tìm một vị đại sư tạo hình ra, nghĩ rằng dì sẽ thích nên đưa đến đây.
Trang Duệ tất nhiên sẽ rát biết cách tác động đến mẹ vợ tương lai, nếu không phải lú này đang ngồi ghế trước thì hắn đã hận không thể tiến lên giúp mẹ vợ đeo đồ trang sức vào. Nhưng bây giờ sự thỏa mãn của Phương Di về Trang Duệ cũng nhanh chóng tăng tiến, bây giờ đã là mười phần hài lòng.
Tần Hạo Nhiên vừa lái xe vừa khẽ dựng ngón cái với Trang Duệ, có thể làm cho vợ mình vui vẻ như vậy, coi như lão cũng thả lỏng hơn. Vợ mình từ nhỏ không quá thân cận với con gái, bây giờ néu chen tay vào chuyện kết giao yêu đương của con, sợ rằng con gái sẽ không quá phục tùng. nguồn TruyenFull.com
Nhưng Tần Hạo Nhiên cũng không ngờ tiểu tử Trang Duệ kia chỉ cần nói vài ba câu và tặng một món lễ vật mà thu phục được vợ mình, à, ý đó là không được, phải nói là làm cho vợ mình rất hài lòng. Nhưng lão vẫn có chút mất tự nhiên, sao khó thể dùng từ ngữ nào để miêu tả tình huống này nhỉ?
Dù thế nào thì con gái có chốn đi về cũng làm cho Tần Hạo Nhiên cảm thấy vui vẻ thoải mái, tâm tình tốt đẹp hẳn lên, lão chỉ ra ngoài xe nói:
- Tiểu Trang, nơi này là Thái Bình Sơn, chính là chỗ tốt nhất để ngắm cảnh đẹp ở Hongkong, ngày nào đó cậu rảnh nên đưa Băng Nhi đến đây đi dạo, cảnh sắc ban đêm rất đẹp.
- Cám ơn chú Tần.
Trang Duệ thật sự thở phào một hơi, phải biết rằng những lời truy vấn của Phương Di vừa rồi làm cho hắn sinh ra áp lực rất lớn giống như thời còn nhỏ trộm bánh mật vào dịp tết và bị mẹ phát hiện ra vậy, mà chính hắn lại sắp cướp đi con gái của người ta, vì ậy mà hắn cũng có chút chột dạ.
- Đến rồi, phía trước chính là nhà của vị hiệp sĩ Hongkong, Tiểu Trang có gì không hiểu thì cứ hỏi Băng Nhi là được.
Tần Hạo Nhiên trò chuyện được vài câu với Trang Duệ thì đến đúng chỗ, mà Phương Di thì đang đánh giá bộ trang sức nên không lênn tiếng.
Tần Hạo Nhiên chạy xe đến bên ngoài biệt thự thì dừng lại, nơi bãi đất trống đã dừng sẵn vài chục chiếc xe.
Sau khi xuống xe thì Tần Hạo Nhiên thuận miệng nói với Trang Duệ:
- Chỗ này là Hoa Viên Đài, là bất động sản mà hiệp sĩ Hà Đông trước kia để lại, là chỗ ở của rất nhiều thế hệ giàu sang ở Hongkong.
Trang Duệ không biết rõ thế hệ giàu sang trước đó chính là siêu cấp tỷ phú, bây giờ chỗ này là nhà của đám hậu sinh.
Trang Duệ và vợ chồng Tần Hạo Nhiên xuống xe thì Tần Huyên Băng và Lôi Lôi cũng dừng xe lại, nhưng Tần Huyên Băng có chút lo lắng, nàng sợ cha mẹ nói ra những lời không hay làm cho Trang Duệ tức giận, nhưng khi thấy ba người kia xuống xe trò chuyện vui vẻ thì người trong nhà cũng yên tâm hơn.
- Đi thôi, đến giờ rồi...
Tần Hạo Nhiên nói một tiếng với Trang Duệ, sau đó dẫn đầu đi vào trong biệt thự trước mặt. Lúc này đứng ngoài cổng là một người Anh hơn bốn mươi có mái tóc hoa râm. Sau khi xem xét thiếp mời của Tần Hạo Nhiên à Tần Hạo Nhiên thì gọi phục vụ đến à khom lưng lễ phép mời bọn họ vào trong.
Tần Huyên Băng thấy Trang Duệ nhìn chằm chằm ào người Anh này thì khẽ giải thích:
- Đó là quản gia của nước Anh, đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Biệt thự này không lớn, chỉ có cái hoa viên nhỏ nằm ở giữa, có một căn biệt thự ba tầng, còn có một tòa nhà hai tầng nhỏ hơn, dựa theo cách nói của Tần Huyên Băng thì tòa nhà hai tầng là chỗ ở cho người giúp việc.
Phòng khách biệt thự rất lớn, khoảng một hai trăm mét vuông, bố trí sa lông mở sang hai bên, chính giữa là mộ cái bàn lớn, bên trên có thực phẩm và rượu đỏ.
Phòng khách của căn biệt thự quá rộng thật sự nằm ngoài dự đoán của Trang Duệ, nó hoàn toàn vượt qua những đại sảnh cỡ trung, thiết bị lắp đặt rất tráng lệ, nhưng phong cách sơn son thiếp vàng ở đây lại giống như các phú hào thời trước giải phóng, thật sự có hơi lạc lỏng.
Bên trong phòng khách lúc này có khoảng hai ba chục người, Trang Duệ nhìn thoáng qua và cảm thấy bọn họ chia làm ba quần thể, đều đứng trong góc đại sảnh nói chuyện với nhau. Nhân số nhiều nhất chính là nhóm người trẻ tuổi, thật sự không sai khác gì với độ tuổi của Trang Duệ, mặt khác còn có một nhóm người trung niên đang bàn luận với nhau ở giữa phòng khách.
Nhưng điều làm Trang Duệ bị hấp dẫn khi vào cửa chính là ba ông lão đang ngồi nói chuyện với nhau, tuổi hơn bảy mươi, tóc hoa râm, bọn họ ngồi ở chỗ sâu nhất trong đại sảnh, sau lưng đều có nhân viên phục vụ, bọn họ cũng không uống rượu mà chỉ uống trà.
Mặt khác còn có bảy nhân viên phục vụ ăn mặc thống nhất, tay cầm khay rượu chạy qua lại trong đại sảnh, bên cạnh bàn đặt thức ăn có một chiếc máy nghe nhạc bằng đĩa lớn thời xa xưa, nếu không phải nhìn vào cách ăn mặc của những người trong đại sảnh là kiểu hiện đại, sợ rằng Trang Duệ nghĩ mình đã vượt qua thời gian đến những năm tháng xưa ở Thượng Hải.
Nhóm năm người Tần Hạo Nhiên đi vào chợt hấp đẫn ánh mắt của mọi người, tất cả đều dừng nói cười, đám người trẻ tuổi ở bên ngoài đều đứng lên chào hỏi Tần Hạo Nhiên, nhưng sau đó ánh mắt của bọn họ lại nhìn lên người Trang Duệ và Tần Huyên Băng đang cầm tay nhau đi vào, dù là nam hay nữ thì trên mặt cũng có biểu cảm khó tưởng.
Hôm nay Tần Huyên Băng rõ ràng là một người phụ nữ chói mắt nhất, nàng mặc một bộ váy đen thấp ngực, dáng người kiêu ngạo bộc lộ rõ ràng, cổ trắng nõn có đeo một cây thánh giá màu đen, đầu nhọn chĩa xuống khe ngực trắng nõn càng làm cho người ta ngây ngất. Những người phụ nữ nơi đây thấy bộ dạng của Tần Huyên Băng thì càng không khỏi sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm.
Tần Huyên Băng năm xưa lãnh đạm nhưng bây giờ thì khác, hôm nay nàng cực kỳ quyến rũ, chỉ cần vung tay nhấc chân đã bùng ra ma lực khó thể kiềm chế, lúc này ánh mắt của đám thanh niên thật sự khó dời khỏi người nàng.