Hoàng Kim Đồng

Chương 438: Xung đột ở sân bay

Trang Duệ báo giá tiêu vương của công bàn phỉ thúy lần này là hơn hai chục triệu Euro, cả khoang máy bay chợt trở nên yên tĩnh, không ai tiếp tục lên tiếng. Bọn họ nhìn vào tình huống mà Trang Duệ vừa mới nói để phân tích số tiền mình mang đến lần này, để xem có thể mua được bao nhiêu nguyên thạch từ Mandalay.

Tin chắc đến ngày mai thì tin tức sẽ truyền đi khắp thế giới châu báu, đến lúc đó giá cả của vật phẩm phỉ thúy sẽ đến mức thế nào? Ai cũng khó dự đoán cho tốt được.

Lúc này những người trong khoang máy bay đã không còn tâm tư hỏi Trang Duệ về chi tiết của công bàn phỉ thúy, lúc này Trang Duệ cũng có thời gian xem đoạn phim giới thiệu về Mandalay trên ti vi.

Mandalay là một tỉnh lị nổi tiếng, là cố đô, thành phố lớn thứ hai ở Myanmar, dân số hơn chín trăm ngàn, là trung tâm kinh tế, chính trị, từng là nơi xây dựng hoàng cung của Myanmar.

Vào thời điểm chiến tranh thế giới lần thứ hai thì Mandalay chính là chiến trường của quân viễn chinh Trung Quốc và quân Nhật, vì vậy mà nơi này có rất nhiều người Hoa, bây giờ kinh tế ở Mandalay bị ảnh hưởng khá nhiều bởi những hậu duệ người Hoa này. Nơi đây vì có vị trí địa lý ưu việt nên trước nay là nơi tập trung giao dịch nguyên thạch phỉ thúy, mao liêu và thành phẩm.

Các khu mỏ khoáng lớn của Myanmar phần lớn đều đặt ở Mandalay, chẳng qua những năm gần đây công bàn được tổ chức ở Yangon, thực tế thì năm xưa được tổ chức ở Mandalay, trước kia những câu chuyện đổ thạch thần kỳ đều được phát sinh ở nơi này, có thể nói đây là địa phương có lịch sử và truyền thống lâu đời.

Từ Yangon bay đến Mandalay cũng không phải rất lâu, chỉ là hơn một giờ đã đến sân bay Mandalay.

- Huynh đệ, đừng nghĩ rằng quân đội của chính quyền Myanmar nắm giữ tất cả, vẫn còn có đám hậu duệ của nhóm quân Trung Quốc năm xưa ở lại, cậu thấy không, những căn nhà kia đều là của người Hoa.

Khi máy bay đáp xuống thì Trang Duệ nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn thấy khắp nơi đều là những tòa tháp của Phật giáo, đồng thời là một khu biệt thự cực lớn, người đàn ông trung niên ở phía trước thì lên tiếng giới thiệu, sau đó bị âm thanh máy bay hạ cánh lấn át. Truyện được copy tại Truyện FULL

Nếu so sánh với cộng đồng người hoa ở Indonesia thì ở Myanmar sống khá giả hơn, dù có tiền nhưng ít khi tham gia chính trị, hơn nữa các thế lực cũng không chèn ép, thế là bọn họ cũng nắm giữ được vài phần mạch máu kinh tế ở Mandalay.

Sau khi đi xuống máy bay thì Trang Duệ mở điện thoại ra, hắn phát hiện có nhiều tin nhắn mới, là mẹ nhắn đến, còn có cả tin nhắn của Tần Huyên Băng, nhưng cuối cùng lại là một tin nhắn của giáo sư Mạnh, nhắc nhở Trang Duệ đừng quên cuộc thi nghiên cứu sinh vào tuần sau.

Cuộc thi nghiên cứu sinh sẽ được tổ chức ở Bắc Kinh, Trang Duệ luôn nhớ rõ, theo như lời hắn thì từ Myanmar chạy về có thể kịp thời gian, nhưng sau khi thấy tin nhắn thì Trang Duệ vẫn phải gọi điện thoại cho giáo sư Mạnh.

Giáo sư Mạnh biết Trang Duệ đang ở Myanmar nhưng cũng không nói thêm điều gì, chỉ là nói sau khi trở lại Bắc Kinh thì đi đến nhà mình một chuyến, có vài điều trọng điểm muốn báo cho Trang Duệ biết. Mà giáo dục ở Trang Duệ là như vậy, trước lúc xung trận mài gươm cũng là xong chuyện.

- Ôi!

Trang Duệ đi ra cửa, hắn còn đang nói chuyện điện thoại thì chiếc vali kéo theo phía sau bị người ta giật mất, thế là hắn vội vàng kêu lên.

- Bốp.

Trang Duệ còn chưa dứt lời thì tên khốn giật chiếc vali của Trang Duệ đã bị đá văng lên, bị Bành Phi cho một đá vào ngực, nhưng tay của đối phương vẫn giữ chặt lấy vali của Trang Duệ không buông.

- Chuyện gì xảy ra?

Trang Duệ cúp điện thoại, hắn chạy đến bên cạnh tên đàn ông ngã xuống đất không đứng lên được kia, sau đó nhìn kỹ, không khỏi há hốc mồm.

Tên kia đang nằm trên mặt đất, dùng tay xoa ngực giống như khó chịu không nói nên lời. Người này mặc quần áo của nhân viên công tác sân bay, đồng thời cũng có một nhóm người như vậy đang giựt vali của hành khách, nhưng có vài người thấy tình huông bên này thì vừa cầm bộ đàm liên lạc vừa đi đến.

- Này, cậu em, sao lại đánh hắn?

Lúc này người đàn ông trung niên ngồi phía trước Trang Duệ trên máy bay cũng đi ra, khi thấy tình huống này thì không khỏi nhíu mày.

- Không phải tôi đánh, là anh ta giật vali của tôi...

Trang Duệ phẫn nộ nói, lúc này Bành Phi đang chặn trước mặt đám nhân viên công tác của sân bay, không cho bọn họ tiến lên, hơn nữa còn dùng tiếng Myanmar trao đổi gì đấy.

- Ôi, bọn họ chỉ muốn kiếm chút tiền boa mà thôi, cậu không biết thôi, ở sân bay Myanmar thì dù cầm dùm vali cũng có thể hỏi cậu lấy mười đô, nói chung giá cả thấp nhất là mười đô.

- Cậu lần đầu không biết quy củ, mỗi lần chúng tôi đều cho bọn họ tiền boa, số tiền đã lên đến vài trăm đô, được rồi, tôi cũng không nhiều lời nữa, cậu bảo trọng...

Người đàn ông trung niên thấy vài người đi về phía bên này thì vội vàng dừng lời và chui vào trong đám đông, vì hắn thường xuyên đi lại trên tuyến bay này, nếu như để cho đám nhân viên máy bay nhớ mặt thì sau này đừng hòng mơ có quả ngon để ăn.

- Mẹ kiếp, có chuyện như vậy sao?

Trang Duệ thật sự không nói nên lời, trên đời có ép mua ép bán nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói có ép tiền boa, chẳng lẽ loạn thật rồi?

- Anh Trang, bọn họ muốn bồi thường, nói chúng ta đánh người, bồi thường năm ngàn đô, người này...Thật sự không có thương tích gì cả...

Bành Phi nói vài câu với những người kia, sau đó quay sang dùng giọng xấu hổ nói với Trang Duệ. Hắn vừa rồi chỉ thuần túy vung chân đá ra rất tùy ý, hắn đã giảm đi nhiều lực lượng chỉ để đối phương có chút khó chịu mà thôi, rõ ràng đòi bồi thường 5000 đô là không hợp lý.

- Năm ngàn đô sao? Năm đô cũng không, đám nhân viên sân bay các người là cướp sao? Muốn cướp đoạt của khách sao? Nói cho các người biết, tôi sẽ tố cáo các người với chính quyền Myanmar...

Trang Duệ vừa nghe những lời như vậy thì nổi giận, thái độ phục vụ của anh tốt thì sẽ có tiền boa, nhưng những hành động cưỡng chế cướp đoạt vali trong tay hành khách thì khó thể tiếp nhận. Hắn biết rõ Myanmar trước kia là thuộc địa của Anh, tiếng Anh ở đây cũng khá thông dụng, thế là nhanh chóng mở lời ồn ào.

- Tiên sinh, bạn của anh làm bị thương nhân viên công tác của chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn bồi thường chút thuốc men, cái này cũng không quá phận chứ?

Lúc này có một người giống như là lãnh đạo đi đến, vừa rồi hắn đã đứng ở bên cạnh khá lâu, bây giơ thấy Trang Duệ hô lên muốn trách mắng thì mới đi ra can thiệp, nói một câu tiếng Anh khá tốt.

- Anh là ai?

Trang Duệ dùng tiếng Anh hỏi.

- Tôi là Ôn Tra, là trưởng phòng hậu cần mặt đất của sân bay, tôi có trách nhiệm giúp nhân viên của mình lấy lại lý lẽ...

Thật ra chuyện tiền boa của nhân viên công tác bên dưới là một nhiệm vụ bắt buộc để có tiền hiếu kính cho đám lãnh đạo bên trên, đám nhân viên đi theo Ôn Tra đều phải kiếm tiền như vậy, mà mỗi chút tiền boa đều có phần trăm của hắn, thế cho nên hắn phải ra mặt khi nhân viên có vấn đề.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất