Sau khi ăn sáng xong thì mọi người cùng nhau lên xe quay về Pagan, hai vị giáo sư thì ở lại mỏ khoáng, bọn họ khó có cơ hội đến Myanmar, vì thế muốn ở lại nghiên cứu thêm.
Chỉ là Châu Phiên Phách lại cùng Hào Vinh đi với Trang Duệ về Pagan, Hào Vinh nói sẽ cho Châu Phiên Phách tiến Trang Duệ, lý do là Châu Phiên Phách rất quen thuộc vùng biên cảnh Trung Quốc và Myanmar, mà Trang Duệ vì muốn nhanh chóng về nước cũng phải gật đầu đồng ý.
Khi đến thành người Hoa cáo từ với bà cụ, Hào Vinh tự mình lái xe đưa Trang Duệ đến khu quân doanh ngoài thành phố, chỗ đó đã có một chiếc trực thăng. Hào Vinh có thể điều động trực thăng của quân đội bất kỳ lúc nào, điều này cho thấy thân phận địa vị và các mối quan hệ của hắn ở Myanmar là rất lớn.
- Cậu Trang, sau một thời gian nữa sẽ gặp lại trong nước.
Nhìn trực thăng chậm rãi bay lên không, sau đó rời khỏi tầm mắt thì Hào Vinh mới rời khỏi quân doanh.
Vì dãy Dã Nhân Sơn có một loại từ trường khó hiểu làm cho những thiết bị điện tử trên trực thăng mất đi công hiệu, vì thế chiếc máy bay chỉ có thể bay quanh biên giới của Dã Nhân Sơn, mất bốn giờ mới đến thị trấn nhỏ ở biên giới Trung Quốc và Myanmar, chỗ này cũng có một cánh quân của Myanmar.
- Ông chủ Trang, không sao chứ?
Vừa xuống máy bay thì Châu Phiên Phách áp lại gần, Trang Duệ nhanh chóng lui ra rồi nói:
- Không có gì, không có gì đâu, đến đâu rồi, chúng ta mau xuất cảnh thôi...
Trang Duệ ở trên máy bay vài giờ và giả vờ nhắm mắt ngủ nhưng không hiểu vì sao cứ sinh ra cảm giác lo lắng, có lẽ vì Châu Phiên Phách ở ngay bên cạnh.
- Chúng ta trước tiên đi ra ngoài, đến bên đường chờ một lát sẽ có các đoàn xe du lịch của Trung Quốc đi qua, các anh xuất cảnh theo bọn họ là được.
Châu Phiên Phách khá bất mãn với Trang Duệ, nhưng nhiệm vụ của ông chủ Hào phải hoàn thành. Sau đó hắn dùng tiếng Myanmar trao đổi với người lái trực thăng một lúc, lại đưa Trang Duệ và Bành Phi ra khỏi quân doanh, đi đến bên cạnh một con đường nhựa, mà tình hình giao thông ở đây là rất khá.
- Đây mà là xe du lịch sao?
Trang Duệ nhìn chiếc xe mà sau đít bốc lên khói xanh thì không khỏi dùng ánh mắt bất thiện nhìn Châu Phiên Phách.
- Xe của Trung Quốc thì chỉ có vậy thôi...
Châu Phiên Phách lầm bầm một câu, sau đó hắn vung vẫy tay đón xe, không khỏi làm cho Trang Duệ và Bành Phi ớn lạnh.
Xe dừng lại, Châu Phiên Phách dùng tiếng Myanmar trao đổi một lát với tài xế, sau đó đưa ra bốn tờ tiền 500 của Myanmar, cuối cùng quay sang nói với Trang Duệ:
- Được rồi, bọn họ có thể trực tiếp đưa các anh sang biên giới, ông chủ Trang, sau này có cơ hội sẽ gặp lại...
- Được, được rồi, cám ơn anh, sau này có cơ hội sẽ gặp lại...
Trang Duệ vừa lên xe vừa nói, thật sự là ớn lạnh.
Sau khi lên xe thì Bành Phi dùng giọng xấu xa hỏi:
- Anh Trang, hình như anh rất mong được gặp lại?
- Phì, thật sự xin lỗi, xin lỗi...
Trang Duệ bị lời nói của Bành Phi làm cho phun cả nước lên người cô gái nhỏ phía trước, thế là vội vàng đứng lên xin lỗi.
- Không có gì, không có gì, các anh là người Trung Quốc sao?
Cô gái kia lấy khăn ra lau chùi, sau đó nàng quay đầu hỏi Trang Duệ, không phải chỉ là mình nàng, có vài người trên xe đưa mắt nhìn Trang Duệ và Bành Phi.
- Đúng vậy, tất nhiên là người Trung Quốc, chẳng lẽ có gì không đúng sao? Text được lấy tại Truyện FULL
Cô gái rất xinh, cười lộ ra hai má lún đồng tiền, nhìn rất đẹp mắt.
- Không phải, tôi là hướng dẫn viên du lịch bên Myanmar, chuyên phụ trách tiếp đãi du khách Trung Quốc, các anh không tham gia du lịch, sao lại đến Myanmar?
Cô gái và Trang Duệ mới hiểu, thì ra chiếc xe xịn của Trung Quốc này chuyên gia tiếp đón những vị du khách "du lịch một ngày" ở Myanmar, những người tạm thời vào Myanmar công tác cũng phải tham gia đoàn du lịch này, vì vậy mà hai người xuất hiện trên đường làm cho bọn họ hiếu kỳ, cho là hai người nhập cư trái phép.
Tay trái của Trang Duệ bị thương và treo lên cổ, điều này dễ làm cho người ta hiểu lầm.
- Tôi đến từ Mandalay, không phải đến du lịch, càng không phải nhập cư trái phép, đúng rồi, du lịch thú vị chứ?
Trang Duệ giải thích hai câu, cũng không khỏi chuyển chủ đề sang phương diện du lịch.
- Cái gì mà du lịch một ngày ở Myanmar chứ, cũng không hay chút nào...
- Đúng vậy, xe quá kém, là hàng cũ...
- Trở về dứt khoát phải cho công ty du lịch kia biết tay...
Trang Duệ còn chưa nói dứt lời thì bên cạnh đã có vài kẻ lên tiếng, xem ra đã bị chiếc xe cũ này hành hạ một ngày.
- Huynh đệ, hai người chạy đến Myanmar làm gì? Có phải mua bán ma túy không?
Một tên mập ngồi hàng trên rất hiếu kỳ, hắn còn vung tay với bộ dạng chà xát thuốc phiện, lời nói của tên này làm cho cô hướng dẫn viên du lịch và tên đàn ông ở bên cạnh cúi đầu xuống khá thấp.
- Này, huynh đệ, cũng không nên nói bậy như vậy, chúng tôi đến Yangon đổ thạch, thuận tiện đi đến Mandalay, tôi có giấy tờ của chính quyền Myanmar...
Trang Duệ thấy mọi người trên xe nhìn mình và Bành Phi bằng ánh mắt kỳ quái thì không khỏi cười khổ, việc này nếu nói không rõ ràng thì đến biên giới thế nào cũng có kẻ đi tố cáo mình.
- À, đây là giấy chứng nhận khách quý của chính quyền chúng tôi, đúng rồi...
Cô nữ hướng dẫn viên du lịch xem giấy chứng nhận của Trang Duệ rồi giải thích cho người trong xe, để mọi người không tiếp tục nghi kỵ. Phải biết rằng đám buôn ma túy trong phim đều là hạng cùng hung cực ác, nếu như hai người này là kẻ buôn ma túy, sợ rằng sẽ bắt cóc cả xe làm con tin.
Sau khi biết rõ thân phận của hai người Trang Duệ thì trong xe cũng thả lỏng hơn, ai cũng hỏi Trang Duệ về chuyện đổ thạch, nhưng khi thấy Trang Duệ hỏi mười đáp một thì cũng cảm thấy vô vị, thế là chuyển chủ đề sang cô hướng dẫn viên xinh đẹp kia.
- Này cô hướng dẫn viên, cầu đường của Myanmar khá kém, như vậy tiền thuế thu vào làm gì? Đúng rồi, mỗi tháng tiền lương của cô là bao nhiêu?
Người hỏi là tên mập ngồi phía trước.
- Chính quyền chúng tôi không thu thuế, chúng tôi cũng không phải nộp thuế, lương tháng khoảng ba trăm tệ mà thôi.
Cô gái trả lời khá thành thật, ngoài Trang Duệ và Bành Phi thì ai cũng há hóc miệng.
- Vậy các cô ăn gì? Hoa màu không giao nộp lên sao?
- Tất cả những gì làm ra đều thuộc về mình, chính quyền chúng tôi chỉ có cục cảnh sát và tòa án, cũng không có những thứ lăng nhăng như vệ sinh, thuế...
Cô gái nói làm cho đám người ngạc nhiên lớn, không cần nộp thuế, xem ra nhân dân quá hạnh phúc dù thu nhập hơi thấp.
Trang Duệ thật sự không biết điều này, hắn ngồi sau cũng có chút tò mò, vì vậy hỏi:
- Vậy bệnh viện thì sao? Ai trả lương cho bác sĩ và thầy giáo?
- Giáo dục của chúng tôi là miễn phí, chỉ cần mua sách đi học mà thôi, nếu đến bệnh viện tư thì trả phí 50 tệ, thuốc là chính quyền cấp, chỉ trả tiền giải phẫu mà thôi.
- Còn trường thì phần lớn là của chính quyền, thôn dân góp tiền trả lương cho giáo viên, tiền lương cũng là 300 tệ.
Cô gái nói làm cho mọi người trừng mắt, lương 300 tệ, không biết sống sao cho đủ đây.
Nhưng phúc lợi ở Myanmar thật sự là rất tốt, xem bệnh chỉ tốn năm mươi đồng, chỉ tương đương với vài xu bên Trung Quốc, rõ ràng là đỡ tốn kém hơn trong nước, vì chỉ là cảm sốt thông thường của trẻ con cũng mất vài trăm đồng rồi.
Lời nói của cô gái hướng dẫn viên trên xe thật sự làm cho đám nam nữ tỏ ra hiếu kỳ, bọn họ đều hỏi vấn đề của mình, những câu hỏi và những câu trả lời đã thể hiện rõ sự khác biệt giữa hai bên.
Ở Myanmar thì những nhân viên nhà nước như cảnh sát cũng chỉ có tiền lương được ba trăm đồng, nhưng bọn họ buổi sáng đi làm và đến ba giờ chiều là có thể về, có thể thực hiện những công việc khác.
Hơn nữa cảnh sát trên cơ bản cũng không có mấy việc để làm, vì nếu bắt được trộm cướp thì người dân căn bản nổi điên đánh chết ngay tại chỗ, mà tình huống trật tự trị an tốt đến mức không nhặt cả của rơi trên đường.
Người Myanmar có thói quen làm nhà bằng tre nứa, cứ ba năm thì dỡ ra làm lại một lần, thế là nhìn vào nhà thì căn bản không biết ai giàu có hơn ai, người có tiền thì bỏ ra mua vàng trữ trong nhà, cũng không biết dùng nó làm gì.
Trang Duệ nghe thấy vậy thì thầm nói vài câu, thì ra kho báu kia lắm tiền như vậy, xem ra quân đô hộ cướp được nhiều vàng cũng vì truyền thống trữ vàng kia của người Myanmar.
Đến lúc nghe đến chuyện kết hôn ở Myanmar thì đám đàn ông trên xe đều hít thở có vẻ dồn dập hơn.
Vì bọn họ nghe nói đàn ông ở Myanmar có thể lấy nhiều vợ, vì thế dù là kẻ có bạn gái ngồi ngay bên cạnh cũng cố gắng dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
Ở Myanmar thì chuyện một chồng nhiều vợ là hợp pháp, nhưng anh cần phải có đầy đủ tài lực kinh tế để nuôi dưỡng vợ con, tuy cảnh sát có thể mặc đám trộm cướp cho nhân dân cùng cuốc xẻng xử lý, nhưng nếu anh không thể nuôi sống vợ con, như vậy cảnh sát sẽ sử dụng quyền lực của mình.
Trong Myanmar thì mỗi mẫu đất chỉ có giá hai ngàn năm trăm tệ, chỉ cần anh có mười mẫu đất thì người ta sẽ gả con gái cho, đến khi anh cưới được vợ thì cô gái sẽ phụ trách trồng trọt, thu hoạch, bán buôn, còn anh? Dựa theo phong tục của dân tộc thiểu số thì anh không cần đi làm ruộng, nhiệm vụ chủ yếu là chơi mạt chược thôi.
Cuối cùng nữ hướng dẫn viên xinh đẹp cho ra một kết luận, chỉ cần anh có bảy mươi lăm ngàn tệ, anh có kinh nghiệm xuất gia, chỉ cần niệm vài câu a di đà phật thì có thể thoải mái cưới ba cô vợ xinh đẹp, hơn nữa sau này cũng không làm gì, chỉ ở nhà chơi mạt chược mà thôi.
Lời này vừa nói ra thì đám đàn ông trên xe chợt cảm thấy trái tim đập nhanh, hai mắt đỏ bừng, có vài tên đã thầm tính toán, mình về nhà bán xe bán nhà không phải sẽ có hơn bảy mươi lăm ngàn sao? Nếu đến Myanmar chẳng phải tha hồ cưới vợ à?
Nhưng Trang Duệ thì liên tục cười trộm, ở nhà chơi mạt chược thì tất nhiên sẽ sướng rồi, nhưng ba vợ thì sẽ sinh nhiều con, các anh sẽ phải làm vú cho đám con của mình, xem các anh có cảm thấy sướng không?
- Tiểu thư hướng dẫn viên, xin mạo muội hỏi một vấn đề, bố của cô có mấy bà vợ?
Một người đàn ông trung niên hơi mập ngồi phía trước quay đầu lại hỏi nữ hướng dẫn viên Myanmar, vẻ mặt có hơi mập mờ.
- Có ba người...
- Có mấy con?
- Tổng cộng có chín con, tôi thứ ba...
- Vậy những bà vợ cũng không ghen sao?
- Nếu cô kết hôn, chồng cô có nhiều vợ, cô có ghen không?
Lúc này chẳng những là người đàn ông trung niên kia lên tiếng, ai cũng mở miệng hỏi.
- Có lẽ phụ nữ Myanmar sẽ không ghen, tôi cũng không, chúng tôi nhất định sẽ coi nhau như chị em trong nhà...
Tuy Trang Duệ và Bành Phi đã biết trước điều này, nhưng bây giờ nghe người trong cuộc nói thì cũng không khỏi sinh ra cảm giác không giống. Dù là hai người Trang Duệ, trong xe ngoài tài xế thì tất cả nam nữ đều bị lời của cô gái làm cho hóa đá.
- Các người xem, có lẽ bọn họ có chung một chồng...
Một vị du khách thấy vài người phụ nữ nắm tay nhau đang đi trên đường cái thì vội vàng hô lên, điều này làm cho đám người trong xe thò đầu nhìn ra.
- Đúng, có lẽ là vậy, phụ nữ Myanmar chúng tôi chưa từng ghen bao giờ...
Nữ hướng dẫn viên du lịch người Myanmar nói làm cho đám đàn ông trên xe rơi lệ đầy mặt, mình đây đưa vợ ra ngoài đi dạo, ánh mắt không cẩn thận mà nhìn một người phụ nữ khác, thế là về nhà bị dạy bảo nửa ngày, điều này...Rõ ràng là không có thiên lý.
Đám đàn ông chưa kết hôn thì chạy đến trước mặt cô hướng dẫn viên du lịch hỏi này hỏi nọ rất ân cần, vài tên đưa bạn gái đi du lịch cũng lén đưa mắt nhìn. Nhưng những người phụ nữ trên xe cũng đạt thành nhận thức, sau này quay về thì nhất định phải kèm cặp sát hơn, không cho phép chồng đến Myanmar nữa.
Từ chỗ Trang Duệ lên xe đến biên giới Trung Quốc và Myanmar chỉ mất bốn mươi phút, sau khi xe dừng lại thì đám đàn ông Trung Quốc còn đang xin số điện thoại của cô gái hướng dẫn viên. Trang Duệ thấy vậy mà không khỏi lắc đầu, biết đâu sau một thời gian nữa sẽ có vài tên chạy sang Myanmar để được lấy nhiều vợ?
Trang Duệ và Bành Phi đi theo đằng sau đoàn du lịch, dễ dàng vượt qua cửa khẩu Myanmar, nhân viên kiểm soát chỉ xem xét hộ chiếu, cũng không thèm ngẩng đầu lên, đóng dấu rồi ném ra ngay.
Khi sang phía bên Trung Quốc thì anh bị kiểm soát có hơi gắt, nhiều người bị mở ba lô kiểm tra, hiệu suất qua cửa cũng khá thấp.
- Bành Phi, thứ này của chúng ta có thể mang qua biên giới sao? Bên kia kiểm tra có thu giữ không?
Trang Duệ xoay người nhìn cái ba lô trên vai Bành Phi, trong lòng có chút chột dạ. Sau khi cáo từ Hào gia, bố của Hào Vinh đã đưa đến khá nhiều xương hổ và đuôi hổ để Trang Duệ đưa về, thật sự là từ chối không xong, thế là hắn chỉ có thể nhét vào trong ba lô.
- Có lẽ cũng không có vấn đề, đây không phải là những vật phẩm đánh cuộc, chư nghe nói những thứ thuốc bổ này là phi pháp? Anh Trang, nếu không...Chúng ta đổi địa điểm nhập cảnh?
Bành Phi cũng không hiểu rõ điều này cho lắm, trước kia hắn ở biên giới Thái Lan Trung Quốc, chưa từng đi qua những con đường thông thường, căn bản chưa từng đi qua cửa khẩu, có thể nói là tùy tiện chạy qua chạy lại.
- Này, chính là hai người bọn họ, bọn họ không phải là người của đoàn du lịch chúng tôi, đồng chí cảnh sát, chính là hai người này...
Chỉ là Bành Phi cũng không thể đi được nữa, vì lúc này vị tiên sinh mập trước đó ngồi trên xe đã đưa hai vị bộ đội biên phòng đến trước mặt hai người Trang Duệ.
- Các anh nhìn ba lô của bọn họ xem, còn có cánh tay bị thương của người kia, nhất định không phải làm việc gì tốt, đồng chí cảnh sát, tôi đã báo cảnh sát, bây giờ có được ban thưởng không? Dù thế nào cũng phải có giấy khen cho công dân ưu tú chứ?
Lời nói của tên mập làm cho hai tên bộ đội biên phòng cảm thấy khóe miệng co quắp, tên này có lẽ coi những tên buôn thuốc phiện là kẻ ngu, có lẽ vì xem quá nhiều phim truyền hình nên bị ảnh hưởng, vì có kẻ buôn ma túy đi nghênh ngang qua chỗ này sao?
- Hai vị tiên sinh, thật xin lỗi, mời đi về phía trước, đến khu văn phòng của chúng tôi...
Một vị sĩ quan đeo quân hàm trung úy chào Trang Duệ và Bành Phi, sau đó đưa tay mời, nhưng họng súng của viên quân nhân sau lưng hắn lại mơ hồ chĩa vào Trang Duệ và Bành Phi.
- Thật xin lỗi, anh không thể đi theo..
Viên trung úy vung tay ngăn cản tên mập muốn đi xem náo nhiệt.
- Nhưng tôi là người báo cảnh sát, tôi muốn làm nhân chứng...
Tên mập giống như nhận định Trang Duệ chính là phần tử buôn thuốc phiện, vì thế mà dùng giọng bất mãn nói.
- Bọn họ có thể có súng, biết đâu sẽ làm anh tổn thương?
Viên trung úy cũng không có biện pháp với tên dở hơi này, vì thế mà dứt khoát hù dọa một câu. Một chiêu này quả nhiên có tác dụng, tên mập sau khi nghe thấy thế thì nhanh chóng rút đi mà không tiếp tục lên tiếng.