Có câu đánh người đánh vào xương sườn dưới nách, nếu chịu một đấm nơi đó sẽ mất đi lực chiến đấu, nếu như dùng sức quá mạnh sẽ làm ảnh hưởng nội tạng, điều này cũng là bình thường.
Bành Phi dùng lực rất đúng mực, cũng không đánh gãy xương sườn của bọn họ, chỉ để cho bọn họ mất đi lực chiến trong thời gian ngắn mà thôi.
- Bành Phi, không sao đấy chứ?
Trang Duệ đi đến khẽ hởi bên tai Bành Phi một câu, hắn tất nhiên sẽ không phải quan tâm đến sự an toàn của Bành Phi, vì với thân thủ của đối phương, nếu không đánh thắng hai tên kia thì thật sự là phí công lăn lộn trong quân ngũ.
Trang Duệ hỏi về tình huống của hai tên vệ sĩ đang ngồi ôm hông trên mặt đất, vì hắn cũng không có thù oán gì với bọn họ, nếu thật sự đánh cho đối phương bị thương thì sẽ là phiền toái lớn. Hắn không phải sợ phiền phức nhưng lại sợ phiền toái.
- Không có gì, anh Trang, bọn họ chỉ ngồi vài phút là tốt rồi...
Bành Phi cười cười, hai tên vệ sĩ kia có lẽ cũng từ trong quân đi ra, chỉ là với thân thủ của bọn họ thì không giống như đã rèn luyện võ nghệ tốt, chẳng qua chỉ là có sức khỏe và cơ thể to cao, sau khi xuất ngũ thì dựa vào thể chất để đi kiếm cơm.
- Vậy thì tốt, đi thôi, chúng ta đi dùng cơm, chú Vương, trước đó chú Đức đã khen nức nở những món ăn thôn dã nơi đây...
Trang Duệ phủi tay kéo nhóm Tần Huyên Băng đi qua đoàn người Nghiêm Khải mà chẳng thèm quan tâm, tuy đối phương đã lớn tuổi nhưng trong mắt hắn thì lại khác, Nghiêm đại thiếu gia này thật sự chỉ là một đứa trẻ bị nuông chiều sinh hư mà thôi.
Đúng như lời của Bành Phi, hai tên kia ngồi xổm trên mặt đất vài phút thì chậm rãi đứng lên, không riêng gì bọn họ, ngay cả Nghiêm Khải bị Trang Duệ đá vào người cũng không còn việc gì. Nhưng lúc này vẻ kiêu ngạo trên mặt hắn đã biến mất, thay vào đó là kinh ngạc và oán hận.
Nghiêm Khải dù thế nào cũng không ngờ hai tên vệ sĩ ngày nào cũng tự cho mình là vô địch thiên hạ, hoàn toàn không xem người khác là đối thủ nhưng bây giờ lại thua đau như thế, căn bản không là gì trong mắt người ta, vì thế mà lúc này chính hắn cũng không có chỗ nào để dựa giẫm.
Bản thân Nghiêm Khải không phải là đối thủ của Trang Duệ, thủ hạ lại bị người ta hạ gục trong nháy mắt, vì thế mà hắn biết lúc này mình không có cơ hộ trả thù, nếu tiếp tục làm loạn thì chỉ có thể ăn thiệt thòi mà thôi.
- Đi, không ở chỗ này...
Nghiêm Khải dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của đám người Trang Duệ, sau đó hắn khẽ rít một câu, mang theo vị chuyên gia cố vấn và hai tên vệ sĩ rời khỏi nhà, tiến vào trong xe chạy xuống dưới núi, bây giờ cũng không cần căn phòng đã đặt sẵn từ trước.
- Hai anh bình thường không phải nói đánh nhau rất tốt sao?
Sau khi xuống núi thì Nghiêm Khải nói với vẻ mặt như sắp vắt ra nước, hắn từ nhỏ đến giờ chưa từng chịu thiệt như vậy, phải biết rằng xưa nay chưa có kẻ nào dám động một tay vào người hắn.
Nghiêm Khải bị Trang Duệ cho một đạp trước mặt bao người, điêu này làm hắn cảm thấy mình quá yếu ớt, thật sự khó chịu, cảm giác bức bối hầu như muốn làm hắn nổ tung ra.
- Nghiêm thiếu gia, đối phương là một người luyện võ, đừng nói là hai chúng tôi, dù là huấn luyện viên có đến cũng không làm gì được, có lẽ đối phương là vệ sĩ của Trung Nam Hải...
Hai tên vệ sĩ tài nghệ không bằng người cũng chẳng còn gì để nói, nhưng bọn họ chỉ có thể khuếch đại năng lực của Bành Phi, nếu Bành Phi biết hai tên vệ sĩ này nói mình là vệ sĩ của Trung Nam Hải, không biết sẽ nghĩ gì?
- Vệ sĩ Trung Nam Hải? Trung con bà mày, sao không nói nói tên kia là chủ tịch nước cho rồi?
Nghiêm Khải nghe được lời của hai tên vệ sĩ thì căn bản hoàn toàn nổi giận, lửa giận đè nén nãy giờ chợt bộc phát, hắn vươn tay đánh đấm hai tên vệ sĩ, đồng thời trong miệng còn liên tục chửi măng.
- Nghiêm thiếu gia, tôi thấy hình như bọn họ cũng đến vì kê huyết thạch, chúng ta làm chút chuyện là được...
Vị chuyên gia cố vấn kia mở miệng cắt đứt cơn tam bành của Nghiêm Khải, lần này xem như hắn đắc tội với chú Đức ở Trung Hải, nhưng hắn lại dựa vào cây lớn là Nghiêm gia, cũng không cần phải sợ.
- Đúng rồi, anh Tào, tôi còn chưa hỏi anh, lão Mã kia là gì ở Trung Hải? Bọn họ có địa vị gì?
Nghiêm Khải đang cảm thấy khó thở, lúc này nghe được lời của Nghiêm Khải thì tỉnh táo trở lại. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, lúc này ở vùng thâm sơn cùng cốc không thể báo làm gì được nhóm Trang Duệ, điều này cũng không có nghĩa là sau này cũng không làm gì được.
- Ông lão kia là người Trung Hải, hơn nữa còn là một chuyên gia sữa chữa tu bổ và giám định các hạng mục tạp vật, có danh tiếng rất lớn trong giới đồ cổ, coi như là đại nhân vật trong giới sưu tầm cổ vật ở Trung Hải...
Đối với anh Tào thì địa vị và thân phận của chú Đức đáng để phải đưa mắt nhìn lên, vì thế mà hắn mở miệng cũng khá đúng trọng tâm.
- Đại cái khỉ gì mà nhân vật, chỉ là loại già kiết xác mà thôi, được rồi, anh Tào đi tìm chỗ nào đó sạch sẽ một chút, ngày mai chúng ta xem đám khốn kiếp kia giao dịch kê huyết thạch thế nào?
Nghiêm Khải căn bản không có ý rời khỏi Ngọc Nham Sơn, nếu hôm nay mình không đánh bại đám khốn kiếp kia, ngày mai anh sẽ cho các chú biết tay.
Nghiêm Khải từ nhỏ đã tiêu xài hoang phí, dù là xe thể thao nào mới ra, chỉ cần hắn muốn thì đều có đến tay, bây giờ trong đầu hắn chỉ là ý nghĩ ngày mai nên dùng tiền thế nào để cho đám Trang Duệ không mua được thứ gì.
Anh Tào cũng nhìn ra tâm tư của Nghiêm Khải mà không khỏi cười khổ, kẻ dở hơi không biế gì này đúng là chỉ biết gây rối, cũng không phải chú tâm vì nhiệm vụ đến đây mua kê huyết thạch, chỉ sợ mình sẽ không hoàn thành nhiệm vụ, vì vậy phải tìm cơ hội báo cáo cho ông chủ mới được.
- Bành Phi, cậu rất giỏi, một mình đánh ngã hai tên vệ sĩ ngốc, trước kia từng luyện võ sao?
Không tiếp tục đề cập đến nhóm Nghiêm Khải nổi giận đùng đùng bỏ đi, lúc này nhóm Trang Duệ đang ngồi dùng cơm trong nhà nghỉ, sau khi trải qua tình huống vừa rồi thì bây giờ đã hơn bảy giờ tối rồi.
Dương Vĩ lúc này đang bắt lấy tay Bành Phi, hắn muốn nhìn xem Bành Phi với dung mạo bình thường như vậy thì sao lấy ra được sức lực để chiến thắng hai tên to cao tốt tướng kia.
- Thức ăn đã lên rồi, anh Vĩ, ăn cơm đi kìa. Bắc Kinh là người có kỹ năng gia truyền, nhưng kẻ như vậy không là gì cả, một mình cậu ấy có thể đánh lại cả chục người...
Trang Duệ biết Bành Phi không muốn nhắc đến chuyện cũ, hơn nữa dù đã rời khỏi quân ngũ nhưng phải có vài kỷ luật cần tuân thủ, vì vậy mới mở miệng nói như vậy.
Nhưng Bành Phi nghe xong mà cau mày, tổ tiên mình đều là nông dân, nói là kỹ năng gia truyền thì rõ ràng là vô nghĩa.
- Thầy Mã, đây là rượu quả Mơ mà nhà tôi tự ủ, không quá nặng, mời mọi người nếm thử.
Sau khi đưa thức ăn lên đầy đủ, lão Vương cầm đến một chai nước suối đựng đầy rượu rồi đặt lên bàn.
Chiết Giang nhiều mơ, trên cơ bản nhà ai cũng có mơ, đều ủ rượu để uống, nhưng rượu phải ủ ít nhất bốn năm tháng, vì vậy mà chai rượu này của lão Vương là được ủ từ năm ngoái rồi. Truyện được copy tại Truyện FULL
- Chú Vương, hôm nay thật sự xấu hổ quá, chúng cháu xin thuê lại gian phòng của đám người kia, đúng rồi, giá tiền là 200 đồng...
Trang Duệ đánh lộn trong nhà người ta và cảm thấy xấu hổ, hắn thấy lão Vương đi đến thì vội vàng đứng lên nói lời xin lỗi.
- Không cần, không cần, cậu này nói gì lạ vậy, 120 là 120, ăn ở đều bao, tiểu tử kia nếu vừa rồi còn tiếp tục gây rối, tôi sẽ lấy súng săn đuổi đi...
Lão Vương liên tục khoát tay, còn chỉ cây súng săn trên nơi cửa, tỏ ý cũng không nhún nhường.
- Ha ha, cậu Vương còn có thể lên núi săn bắn, chúng ta coi như có lộc ăn...
Chú Đức cười ha hả chỉ vào những món ăn trên bàn, lại nói với Trang Duệ:
- Đây là món ăn thôn dã, gà nướng lu, thịt lợn rừng, thịt thỏ hoang, bánh khoai tây, măng hầm, dù là ở bên ngoài cũng khó kiếm, tất cả đều là do cậu Vương lên núi săn về, mời mọi người nếm thử...
Người ta có tuổi thì chỉ sợ kẻ khác nói mình vô dụng, vì thế mà những lời của chú Đức làm cho lão Vương cảm thấy thoải mái, vui vẻ ra mặt.
Nông thôn cũng không có quá nhiều quy củ, lão Vương gọi vợ đưa lên thêm vài món, sau đó ngồi xuống uống vài ly với chú Đức.
Sau khi qua ba lượt rượu thì chú Đức có vẻ lơ đãng nói:
- Cậu Vương, năm nay lên núi có được khối nguyên thạch nào không?