Anh Tào cắn răng đổi mặt mài, vì khối đá này có hình chữ nhật, anh Tào đã mài vị trí chính giữa, vì thế lúc này dù xuất hiện kê huyết thạch cũng không thể nào làm vật trang trí, chỉ có thể cắt ra làm con dấu mà thôi.
Vì vậy có thể thấy nếu kê huyết thạch bên trong không phải là thượng phẩm thì sáu trăm ngàn bỏ ra mua sẽ là vứt qua cửa sổ, tuy đây là tiền riêng của Nghiêm thiếu gia nhưng dù sao thì anh Tào vẫn cảm thấy áp lực rất lớn, vì sáu trăm ngàn chính là tiền lương năm năm của hắn.
- Xuất huyết, xuất huyết, xuất huyết đi nào.
Anh Tào bây giờ đã không còn ổn tay như lúc đầu, trong lòng thầm cầu nguyện cũng không ra hiệu quả, sau khi từ một mặt khác mài vào ba centimet thì vẫn không có gì, vẫn là một khối đá bình thường, ngoài hai đầu có màu hồng nhạt thì không có bất kỳ thay đổi nào.
- Anh Tào, sao lại không xuất huyết?
Nghiêm Khải dù ngu ngốc thì cũng biết được vài tin tức về kê huyết thạch, nhưng sau khi đi dạo một vòng quanh khối đá của mình, hắn cũng không thấy bất kỳ sắc màu nào xuất hiện.
- Nghiêm thiếu gia, khối vật liệu đá này có thể là phế liệu, dù kê huyết thạch thường sinh trưởng trong đá, thế nhưng lúc này bên trong rất có thể sẽ không có kê huyết thạch, vì vậy mà tôi đề nghị cắt một nhát trực tiếp qua chính giữa, có xuất huyết hay không sẽ biết ngay thôi.
Anh Tào xem như kinh nghiệm phong phú, sau khi mài hai mặt bên mà không có xuất huyết thì đã có phán đoán đúng chín phần mười, hơn nữa bây giờ dù nó có xuất huyết cũng chỉ có thể dùng làm con dấu, cắt một đường qua chính giữa cũng không ảnh hưởng đến giá trị của nó.
- Không phải đấy chứ? Đây là một khối đá vứt đi sao?
Nghiêm Khải nghe vậy mà há hốc mồm, không phải là kê huyết thạch thì là tảng đá, nhưng mình bỏ ra sáu trăm ngàn mua một tảng đá sao? Lúc này đầu óc hắn thật sự là không đủ dùng.
- Không nên nói như vậy, chúng ta phải cắt một nhát mới biết được, nếu như có thể xuất huyết, chỉ cần làm năm ba con dấu cũng đủ tiền sáu trăm ngàn...
Anh Tào nói như vậy nhưng cũng không tin tưởng, với kinh nghiệm của hắn thì khối vật liệu đá này suy sụp chỉ là lẽ tất nhiên.
Nghiêm Khải lúc này cũng xem như là danh nhân ở chợ kê huyết thạch, nguyên nhân là khối vật liệu đá có giá cao nhất lần này do chính hắn sáng tạo ra, tuy chưa hẳn cái giá đó có thể duy trì đến cuối phiên chợ, thế nhưng tối thiểu thì bây giờ có rất nhiều người biết đến hắn.
Danh nhân đồng nghĩ với một con tinh tinh được mọi người nhìn ngắm trong vườn bách thú, khi tin tức Nghiêm Khải đổ thạch truyền ra thì nhiều người vốn đang chọn vật liệu đá trong chợ phải chạy đến vây quanh xem xét, ai cũng muốn biết khối vật liệu đá được bán với giá trên trời sẽ cho ra kê huyết thạch thế nào.
Từ lúc anh Tào bắt đầu mài đá đến bây giờ chỉ là mười phút ngắn ngủi, lấy Trang Duệ làm trung tâm thì bãi cắt đá đã bị người ta vây quanh ba tầng chật như nêm, hơn nữa còn có rất nhiều người đang muốn chen vào, thật sự là còn náo nhiệt hơn trong chợ kê huyết thạch rất nhiều.
Điều này làm cho Trang Duệ nhớ đến một chuyện cười, có kẻ rất thích xem náo nhiệt, chỉ cần chỗ nào có người vây quanh là sẽ nhất định chui vào bên trong xem xét. Có một lần trên đường có tai nạn giao thông, người kia không thể chen vào, sau đó hắn vì quá nôn nóng mà la lớn:
- Người bị tông bên trong là cha tôi, mọi người tránh đường một chút...
Lời này vừa nói ra thì đám người thật sự đứng tránh ra nhường cho hắn một con đường đi vào, chỉ là khi đi vào hắn mới trợn tròn mắt, thì ra chỉ là một con lừa đang nằm trong vũng máu mà thôi.
- Mài hai mặt bên mà không xuất huyết, coi như xong rồi...
- Đúng vậy, chỉ nhìn là biết đổ thạch sụp...
- Có phải vậy không? Vì hôm qua thầy Trang cũng nhìn trúng khối đá này, chỉ cần có xuất huyết thì vẫn còn tính đánh cuộc...
Trong đám người có nhiều lời nghị luận không đồng nhất, chỉ là người nói cuối cùng cũng không biết hành vi đấu giá hôm qua của Trang Duệ chỉ là vì muốn ép Nghiêm Khải vào tròng mà thôi.
Anh Tào lúc này đã vã mồ hôi trán, tuy khối vật liệu đá kia không phải là công ty mua vào, nhưng anh Tào tin tưởng nếu về Trung Hải thì nhóm các bà chủ sẽ tuyệt đối đổ trách nhiệm lên người mình.
- Anh Tào, cắt mau lên...
Nghiêm đại thiếu gia lúc này thật sự là người không tim không phổi, hắn không thể hiểu được tâm tình của anh Tào, thậm chí lúc này tâm tính của hắn cũng đã được điều chỉnh rất tốt.
Một tảng đá vứt đi thật sự chỉ là tổn thất sáu trăm ngàn với Nghiêm Khải mà thôi, về nhà ầm ĩ một lát sẽ có người đền bù số tiền này cho hắn, mà hắn cũng không quan tâm đến bát cơm của anh Tào.
- Con bà nó, xem như mình xui xẻo, gặp phải thằng ngu...
Anh Tào nghe được tiếng thúc giục của Nghiêm Khải thì thầm mắng một câu, sau đó hắn đi đến bên cạnh máy cắt đá, bật điện, bánh răng hợp kim lóe lên những luồng sáng chói dưới ánh mặt trời.
- Xoẹt, xoẹt, xoẹt...
Bánh răng ma xát vào tảng đá phát ra những âm thanh chói tai, bánh răng nhập dần vào bên trong, bột đá màu trắng tung bay làm cho người ta khó thể nhìn thấy rõ ràng.
- Xoẹt, xoẹt...Bộp...
Khi bánh răng hợp kim không còn phát ra những âm thanh ma xát thì âm thanh hai khối đá rơi xuống đất cũng truyền vào trong tai mọi người, điều này làm cho mọi người như ngừng thở, bọn họ căng thẳng chờ đợi bột đá tán đi.
- Sụp rồi, không đỏ, không sắc, không có gì cả...
- Sáu trăm vạn ném qua cửa sổ...
- Ôi, Thầy Trang không ngờ cũng có lúc nhìn sai, nhưng anh ấy quá may mắn, có người đứng ra tiếp nhận thay....
- Điều này cũng là bình thường, Thầy Trang là chuyên gia giám định và đổ thạch phỉ thúy, thất bại một chút ở phương diện kê huyết thạch cũng là bình thường...
Những người đứng gần bên máy cắt đã nhanh chóng khai báo kết quả, chẳng những khối vật liệu đá kia không cho ra màu đỏ, ngay cả bất kỳ màu sắc nào khác cũng chẳng có. Nói cách khác thì sáu trăm ngàn bỏ ra mua vào đã coi như ném qua cửa sổ, vật liệu đá kia đã hoàn toàn đổ thạch suy sụp.
- Anh Tào, anh không phải nói khối vật liệu đá này chắc chắn cho ra kê huyết thạch sao? Thế nào lại không có? Anh giám định cái quái gì vậy?
Nghiêm Khải là loại người rất thích hợp là lãnh đạo, có vấn đề thì sẽ đẩy sang mọi hướng, không liên hệ gì đến chính mình. Bây giờ thật sự là như vậy, hắn chỉ nhớ anh Tào nói rằng khối đá này sẽ cho ra kê huyết thạch, nhưng câu nói khối đá này không đáng giá một trăm ngàn đã bị hắn lãng quên.
- Nghiêm thiếu gia, khối vật liệu đá này là anh mua vào mà? Tôi khi đó cũng đã cản không cho anh mua vào... Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m
Con người đều có vài phần lửa giận, anh Tào đứng trước mặt bao người bị Nghiêm Khải chà xát vào mặt thì cũng không nhịn được, nếu tiếp tục nhẫn nhịn thì sợ rằng sẽ bị người trong nghề cười cho thối mặt.
- Anh...Anh nói gì? Anh lặp lại tôi xem?
Nghiêm Khải sau khi nghe được lời của anh Tào thì mặt giận tái xanh, anh Tào gần đây khúm núm cung kính sao lại nói chuyện với hắn bằng giọng điệu như vậy? Dám dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với mình sao?