Trang Duệ thật sự bất ngờ lớn, tiền làm từ lá cây sao? Nếu hai cây năm mươi đồng thì hắn sẽ mua, treo trong nhà dù sao cũng là vật trang sức, nhưng năm trăm ngàn? Có lẽ đợi vài trăm năm sau thì mới mua được giá đó.
- Đúng vậy, đây là đao võ sĩ đạo từ thế kỷ 15, năm ngoái đấu giá ở New York đã là một trăm ngàn đô, phẩm chất còn không bằng cây đao này, may mà tôi không tham gia đấu giá kia, nếu không sẽ thua lỗ lớn...
Hoàng Phủ Vân tỏ ra như may mắn làm cho Trang Duệ phải dở khóc dở cười, huynh đệ bỏ ra một trăm ngàn đô mua một cây đao thật còn hơn bỏ ra năm trăm ngàn mua hai cây đao giả như thế này.
- Anh Hoàng Phủ Vân...
Trang Duệ đang định nói ra những đặc điểm giả của hai cây đao thì thấy ông chủ cửa hàng đi ra, hắn vội vang sửa lời nói:
- Tôi cũng không hiều về đao kiếm cổ, vừa rồi tùy tiện mua hai cây đao kiếm, thấy cửa hàng này bán đao kiếm nên đi vào xem xét, anh cũng đừng tham khảo ý kiến của tôi, anh thích thì được...
Người nào cũng đang kiếm cơm ở Phan Gia Viên, Trang Duệ biết thật giả nhưng sẽ không đập bể bát cơm của người ta, đây là tối kỵ. Ông chủ nơi này không biết Trang Duệ, nhưng sau này sợ rằng sẽ biết, mà Trang Duệ cũng không muốn gây thù chuốc oán.
Nhưng Trang Duệ vẫn dùng giọng mờ mịt nhắc nhở Hoàng Phủ Vân, trong ngành đồ cổ có một câu: "Mình thích là được", lời này bình thường hay dùng để an ủi những kẻ bỏ tiền ra nạp học phí, mà Hoàng Phủ Vân nếu có ngộ tính cao sẽ hiểu ra được.
Trang Duệ vừa nói dứt lời thì điện thoại vang lên, hắn lấy ra xem, khẽ bắt chuyện với ông chủ và Hoàng Phủ Vân, sau đó khoan thai đi ra ngoài cửa hàng đao kiếm cổ.
Trang Duệ đã nói tất cả, Hoàng Phủ Vân nếu coi là thật thì sẽ tổn thất không chỉ là năm trăm ngàn, vì nơi đó có bảy cây đao võ sĩ đạo.
Người điện thoại đến là Triệu Hàn Hiên, sau khi nghe Hầu Tử nói Trang Duệ đến Phan Gia Viên thì Triệu Hàn Hiên thấy ông chủ không đến cửa hàng thì rất bất mãn, thế là gọi điện thoại đến trách mắng vài câu, đến khi Trang Duệ nói sẽ đi qua mới cúp điện thoại.
- Cậu Trang, chờ một chút, chờ chút, chờ tôi với...
Trang Duệ vừa chen vào trong đám người thì sau lưng vang lên âm thanh của Hoàng Phủ Vân, hắn quay lại nhìn, thấy đối phương đang từ trong cửa hàng đi ra với hai tay trống trơn.
- Anh Hoàng Phủ Vân, sao vậy? Không mua thứ gì sao?
Trang Duệ quay đầu lại nhìn, hắn thấy ông chủ cửa hàng còn đứng ở cửa ra vào, thế là cũng không nhiều lời mà thuận miệng hỏi một câu.
- Lần sau sẽ đến xem, hôm nay muốn làm quen với cậu Trang, đi, chúng ta vừa đi vừa nói...
Hoàng Phủ Vân dù thế nào cũng có xuất thân là luật sư, bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện cũng không kém, không thể kém hơn Trang Duệ là bao. Hắn đưa lưng về phía Đao Kiếm Trai và nháy mắt với Trang Duệ, hai người nhập vào trong đám đông... nguồn TruyenFull.com
- Con bà nó, sớm không đến muộn không đến, lại đến đúng lúc như vậy, quá xui xẻo...
Ông chủ vừa tiễn chân Hoàng Phủ Vân ra ngoài cửa đã không còn nụ cười, hắn nhổ một bãi nước miếng về phía hai người Trang Duệ và Hoàng Phủ Vân, trong lòng thầm mắng chửi.
Tất cả đao võ sĩ đạo ở trong cửa hàng đều là hàng giả đến từ hai lò chế hàng ở Hà Bắc và Thiên Tân, nơi đó có vài nhà máy thủ công mỹ nghệ chuyên nhận đặt hàng làm đao kiếm cổ để làm trang sức.
Ông chủ cửa hàng trước đó đã đặt hàng hai cây đao võ sĩ đạo, không ngờ lại gặp ngay Hoàng Phủ Vân, thế là tự biên ra một câu chuyện thu mua hàng từ các gia tộc Nhật Bản, lại bán được với giá năm trăm ngàn, điều này làm cho hắn cảm thấy ăn quả ngọt. Vì vậy hắn đặt chế thêm mười cây đao, hẹn Hoàng Phủ Vân hôm nay đến xem hàng, không ngờ rằng Hoàng Phủ Vân vì kết bạn với Trang Duệ mà không xem đao, lại chạy đi mất.
Tất nhiên Trang Duệ biểu hiện rất có quy củ, ông chủ cửa hàng cũng không có gì nghi ngờ, vì vậy hẹn thời gian khác xem hàng với Hoàng Phủ Vân. Chỉ la lúc này hắn không bán được hàng, cảm thấy trong lòng có chút mắc nghẹn.
- Ông chủ, đúng là không được, đến Phan Gia Viên đi dạo mà không đến cửa hàng nhà mình, như vậy là không xong, không được, anh phải nói cho rõ ràng mới xong...
Trang Duệ đến cửa chính Tuyên Duệ Trai thì đã bị Triệu Hàn Hiên chặn lại, anh Triệu cũng là người thích kết giao bằng hữu, khoảng thời gian qua hắn và Trang Duệ có quan hệ rất tốt, bây giờ nói năng cũng tùy tiện hơn.
- Tiểu Trang, cậu đến rồi...
Thầy Cát đang ngồi đó thấy Trang Duệ đến thì vội vàng đứng lên bắt chuyện, lão cũng không dám thoải mái như Triệu Hàn Hiên, vì nếu là xã hội cũ thì Trang Duệ thật sự là ông chủ quyền thế.
- Nói cho rõ sao? Thôi tối nay mọi người ra ngoài dùng cơm, tiền ăn tính vào cho cửa hàng. Đúng rồi, Đại Hùng đâu?
Trang Duệ đi vào trong cửa hàng nhìn thoáng qua, ngoài Hầu Tử và một nhân viên khác đang có mặt thì cũng không thấy Đại Hùng.
Triệu Hàn Hiên cười cười nói:
- Cho tiểu tử kia đi nhập hàng rồi, chạy nhiều một chút cho quen...
- Anh Triệu, anh rõ ràng là ép tôi trả tiền công...
Trang Duệ buồn bực vỗ vai Triệu Hàn Hiên, xem ra đối phương cũng không bỏ đi tâm tư ra ngoài làm cho chính mình. Nhưng điều này cũng không kỳ quái, có ai không muốn làm ông chủ mà lại thích làm nhân viên chứ?
- Không nói điều này, không nhắc đến nó nữa, tôi chỉ bán thân cho cậu hai năm thôi...
Triệu Hàn Hiên cười cười di chuyển chủ đề, sau đó thấy phía sau Trang Duệ còn có một người, nên hỏi:
- Ông chủ, vị này là...
- À, anh xem, tôi thiếu chút nữa thì quên đi khách quý...
Trang Duệ vỗ đầu một cái, sau đó nhường đường cho Hoàng Phủ Vân đi ra rồi nói:
- Là một người bạn vừa quen khi xem xét vài vật trong chợ, là Hoàng Phủ Vân, luật sư nước Mỹ, à, cũng là nhà sưu tầm đao kiếm cổ...
- Cậu Trang, cậu cũng đừng làm khó tôi, nói là nhà sưu tầm thì mắc cở chết người, à, tôi có nên gọi cậu là ông chủ Trang không?
Hoàng Phủ Vân nãy giờ rất yên tĩnh đứng sau lưng Trang Duệ, nói thật thì hắn cũng rất tò mò với thân phận của Trang Duệ, người này còn trẻ hơn cả mình lại mở một cửa hàng thế này trong Phan Gia Viên.
Trang Duệ cười khoát tay áo nói:
- Đừng gọi như vậy, tôi làm ông chủ cũng không xứng chức, anh cứ gọi tôi như cũ là được...
- Cậu Trang, cậu mới thật sự là người trong nghề, vừa rồi nhất định là giấu dốt, xem ra trong nước là ngọa hổ tàng long...
Nghĩ đến câu nói của Trang Duệ trong Đao Kiếm Trai, Hoàng Phủ Vân đã không còn chút lòng tin nào với hai cây đao võ sĩ đạo mà mình đã từng mua với giá năm trăm ngàn.
Thạt ra khi đó Hoàng Phủ Vân cũng có chút nghi hoặc, nhưng khi đó nhìn hàng thì có một ông lão nói tiếng Nhật muốn đến mua hàng, hơn nữa còn cùng Hoàng Phủ Vân tăng giá vài lần, thế nên hắn cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp thu mua.
Nhưng bây giờ Hoàng Phủ Vân quay về suy xét và thấy có rất nhiều điều đáng ngờ, hơn nữa sau khi mình mua hai cây đao võ sĩ đạo thì lại xuất hiện thêm chục cây, điều này không khỏi làm hắn nghi ngờ. Chỉ là người trong cuộc thì u mê mà người ngoài cuộc lại nhìn thấy rõ ràng, sau khi hắn được Trang Duệ chỉ điểm thì chậm rãi hiểu rõ vấn đề bên trong.