Chỉ cần tùy tiện một vị thầy thuốc ở Ngọc Tuyền thánh sơn đi ra ngoài chữa bệnh đều được tiếp đón như một nhân vật đứng đầu. Những người này đều là chuyên gia tinh thông thuật châm cứu, đâu có như Trang Duệ, chỉ bằng vào việc biết được vài huyệt đạo mà cũng muốn châm cứu cho người khác. Nói ra chỉ làm trò cười cho thiên hạ.
Hơn nữa lấy thân phân của lão gia tử, cho dù là đổi một loại thuốc mới cũng cần phải được tầng tầng báo cáo phê duyệt mới được thông qua. Lại càng không cần phải nói để cho người ngoài nghề châm cứu cho lão. Lão gia tử cũng không giống như những người đang ở trong sân, có thể tùy tiện để Trang Duệ châm cứu.
Trang Duệ hỏi như vậy cũng có ý tứ lạt mềm buộc chặt. Bằng không hắn đã vội vàng chữa bệnh cho lão gia tử ồi. Hiệu quả quá rõ ràng sẽ khiến cho đám thầy thuốc kia hoài nghi. Tốt nhân nên hỏi mẫu thân trước.
Quả nhiên Âu Dương Uyển nghe Trang Duệ hỏi như vậy, tự nhiên cũng do dự một chút. Bất quá nàng đã tự mình nhận thức qua hiệu quả của ngân châm, một lúc sau nói:
- Ngày mai cũng là cuối tuần, có lẽ ngươi không phải lên lớp? Cùng với ta đi xem ông ngoại như thế nào. Đến lúc đó cùng với bác sĩ thương lượng...
....
Ngày hôm sau đi Ngọc Tuyền Sơn, cũng không phải chỉ có hai mẹ con Trang Duệ. Tần Huyên Băng cũng ôm bụng bầu đi theo. Âu Dương Quân cũng ôm nhi tử và vợ cùng đi. Người già rất thích tiểu hài tử, mang đi chọc cười cho lão nhân gia.
- Ai ôi!!! Đứa nhỏ này, thực sự sảng khoái quá....
Nhìn thấy tiểu hài tử cả Âu Dương Quân, con mắt lão thái thái híp lại, trực tiếp ghé vào cái nôi bên cạnh, lay tiểu hài tử dậy.
- Lão thái bà, ngươi nhường một chút, cho ta xem xem...
Lão gia tử gấp rút, dứt khoát duỗi cánh tay ra ôm tôn tử vào trong longf.
Lão thái thái không thuận theo nói:
- Ngươi nhìn cái gì. Vẻ mặt hung tướng của ngươi không phải dọa tiểu hài tử khóc sao...
- Nói cái gì? Lão tử ta có quỷ ăn thịt người đâu mà dọa người...
Lão man đầu không muốn nói đạo lý với người bạn gì. Một mặt giằng lấy tiểu tôn tử, một mặt nhìn tiểu gia hỏa này. Bàn tay vẫn còn nhỏ, rất mũm mĩm. Lão gia tử sờ đũng quần tiểu hài tử một cái nhưng không ngờ tiểu gia hỏa này lại đạp chân giãy giụa.
- Ha ha ha.....
Tiểu gia hỏa này tuy chưa biết nói chuyện nhưng vẫn biết cách biểu đạt. Nó đối với hành động của lão gia tử không hài lòng chút nào.
- Hảo! Tiểu tử, dám đạp lão tử ta...
Lão gia tử cười ha ha. Sau khi đùa giỡn với cháu trai, sắc mặt Âu Dương lão gia tử hồng thuận hơn rất nhiều. Hắn nhìn về Âu Dương Quân, sắc mặt nghiêm nghị mắng:
- Xú tiểu tử. Ngươi thật sự không có tiền đồ làm cha gì cả.
Lão gia tử nhìn thấy Âu Dương Quân vẫn không có thay đổi gì thì không vui. Năm đó đưa hắn vào bộ đội, cuối cùng lại đào binh. Nếu như là trên chiến trường, nói không chừng lão gia tử đã cầm súng bắn chết hắn rồi.
Âu Dương thiếu gia miệng lưỡi bén nhọn, nhưng ở trước mặt Âu Dương lão gia tử vẫn là một đứa con ngoan. Hắn chỉ biết cúi đầu, đến thở cũng không dám thở gấp. Thẳng đến khi lão gia tử mắng xong, lúc này mới xám xịt chạy đến bên cạnh nãi nãi.
- Ông ngoại, giọng của ông vẫn lớn như vậy ah.
Trang Duệ cười hì hì đi đến bên cạnh lão gia tử. Ở bên trong gia tộc Âu DƯơng, cũng chỉ có mình hắn mới dám nới chuyện như vậy với lão gia tử, một điểm cố kỵ cũng không có.
- Đó là đương nhiên.
Lão gia tử kiêu ngạo ngẩng đầu, giọng điệu có phần cao hơn. Những lão đầu lớn tuổi sống đến ngần này tuổi cũng không thể nào khỏe hơn lão gia tử được.
- Ha ha! Không biết thì còn tưởng rằng lỗ tai của ông ngoại có vân đề...
Trang Duệ biết được tính tình của lão ngoan đồng, không nhịn được trêu ghẹo, chọc hắn một câu. Khiến cho lão gia tử thiếu chút nữa hụt hơi.
- Đứa nhỏ này, sao lại nói như vậy.
Âu Dương Uyển không nhịn được, gõ lên đầu Trang Duệ một cái rồi nói:
- Cha! Tiểu Duệ đoạn thời gian này có học châm cứu. Hôm qua chúng con có thử qua một chút. Hiệu quả rất tốt, bằng không cha cũng thử châm cứu một lần xem?
- Châm cứu? Đây chính là truyền thừa của lão tổ tông a. Rất tốt! Rất tốt.
Lão gia tử liếc mắt nhìn Trang Duệ, hắn chỉ biết ngoại tôn của mình đối với đồ cổ rất có hứng thú. Không nghĩ tới hắn vẫn còn đi học những thứ này. Bất quá lão nhân chỉ gật đầu nói tốt chứ không có đáp ứng để Trang Duệ châm cứu cho mình.
- Cha! Cha thử xem, rất thoải mái.
Âu Dương Uyển nhìn thấy lão gia tử từ chối cho ý kiến, không nhịn được liền khích lệ một câu. Cái loại linh khí nhập vào cơ thể này khiến cho con người ta có cảm giác phiêu phiêu. Ý nghĩ so với bình thường tinh tường hơn nhiều lần.
- Ta không cần. Bình thường tiểu Đậu châm cứu cho ta cũng không có cảm giác gì...
Bàn tay lão gia tử đặt trên cái bàn lớn, trước kia hắn không thể rời giường, phải dựa vào việc điều trị vật lý và chân cứu mới có thể hoạt động được chân tay. Hắn đối với chân cứu cũng không có gì xa lạ.
Nhìn thấy lão gia tử không chịu chân cứu, Trang Duệ ở bên cạnh xấu xa cười nói:
- Mẹ! Tính toán làm gì. Ông ngoại sợ đau. Nói không chừng còn khóc rơi nước mắt khi châm cứu ấy chứ.
- Khóc cái con mẹ ngươi. Thối lắm...
Âu Dương lão gia tử không khỏi buột miệng mắng bậy một câu. Nói ra rồi hắn mới nhớ ra mẹ của Trang Duệ là con gái của mình. Câu nói kia đã nói ra rồi cũng không thể thu hồi lại được nữa.
Lão gia tử, hắn mười mấy tuổi đã nhập ngũ, ở trên chiến trường cũng kinh qua rất nhiều trận chiến lớn nhỏ. Cũng không biết bị thương biết bao nhiêu lần. Cho đến bây giờ không ngờ bị ngoại tôn của mình nói rằng mình sợ đau khiến cho lão gia tử giận tím mặt.
- Tiểu Duệ, không được thiếu lễ phép như vậy. Sao lại nói ông ngoại ngươi như vậy?
Âu Dương Uyển vội vàng răn dạy Trang Duệ một câu. Cuộc đời lão gia tử rất oanh liệt. Nếu như đạt vào thời điểm hắn còn trẻ tuổi, nhất định cái mông của Trang Duệ phải sưng lên rồi.
- Vậy vì sao lại không dám để cho ngoại tôn châm cứu.
Trang Duệ không phục lầm bần một câu. Thanh âm không lớn nhưng vừa vặn để cho lão gia tử nghe được.
- Nói lão! Ta có cái gì không dám chứ, châm cứu thì chấm cứu.
Tục ngữ nói lão ngoan đồng, chính là nói người lớn tuổi, tính cách trở nên giống như một tiểu hài tử. Lão gia tử Âu Dương gia cũng giống như vậy. Hắn lập tức nằm lên giường, xắn ống quần lên. Mỗi lần châm cứu hắn đều châm cứu ở chân.
- Ngài đang làm gì vậy?
Nhân viên chăm sóc đặc biệt đứng từ xa nhìn Âu Dương lão gia tử cùng với ngoại tôn , con gái nói chuyện. Đột nhiên thấy lão nhân giả kích động, vội vàng chạy tới, chính là muốn ngăn cản lão gia tử.
- Tiểu tử thúi này lại còn nói ta sợ đau. Nhớ năm đó....
Lão gia tử bắt được cơ hội, lại để cho bọn người Trang Duệ một bài giáo dục về chiến tranh. Hắn còn xốc quần áo lên để cho Trang Duệ nhìn thấy vết sẹo trên bụng hắn. Hiển nhiên một câu nói kia của Trang Duệ khiến cho lão gia tử bất mãn.
- Cái này không thể được. Sức khỏe của ngài do tổ chuyên gia phụ trách, cái này....cái này....
Trang Duệ muốn châm cứu cho lão gia tử, điều này trái với quy củ. Tên hộ lý có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh vô cùng phong phủ cũng cảm thấy khó khăn trong việc khuyên nhủ lão gia tử.
- Không được, tuyệt đối không được. Chúng ta chỉ vì sức khỏe của ngài mà thôi. Nếu như ngài cảm giác có chỗ nào không thoải mái, nếu muốn tiền hành châm cứu thì có thể để ta châm cứu cho ngài được rồi.
Bác sĩ Đậu nhanh chóng chạy đến, một mực nghĩ cách bác bỏ ý định của Trang Duệ. Những lão nhân gia gần đất xa trời này đều là tài phú quý giá nhất của nước cộng hòa. Không được phép sơ xuất một chút nào.
Những người ở độ tuổi này bình thường chỉ cần bị cảm mạo phong hàn thôi đã phải nộp lên bao nhiêu giấy tờ báo cáo rồi. Đậu bác sĩ làm sao có thể để cho Trang Duệ, một người không có trụ cột châm cứu, tùy tiện đi châm cứu cho lão gia tử được cơ chứ.
Nếu như Đậu bác sĩ thực sự đồng ý, đoán chừng ngày hôm sau sẽ bị cách ly thẩm tra. Nói không chừng sẽ bị cục an toàn liệt phần thành phần nguy hiểm.
- Bác sĩ Đậu. Cứ để cho tiểu Duệ châm cứu cho ông ngoại hắn một lần đi, không có sao đâu? Chỉ là châm cứu ở trên tay thoáng một chút mà thôi.
Từng tự thân chứng kiến sự thần kỳ của nhi tử, Âu Dương Uyển mở miệng nói vài câu. ĐI đến Bắc Kinh được hơn một năm. Nàng cùng với những bác sĩ chăm lo sức khỏe cho cha mình vô cùng quen thuộc.
- Ta nói Âu Dương đại tỷ đừng có trách. Mỗi một huyệt vị trên cơ thể con người đều cùng một nhịp thở, không thể nào tùy tiện châm kim vào được. Vạn nhất xảy ra vấn đề gì, trách nhiệm không ai gánh nổi.
Đậu bác sĩ nghe Âu Dương Uyển nói như vậy, lập tức than thở. Hắn không nghĩ tới Âu Dương Uyển gần đây cũng không có thông tình đạt lý. Rõ ràng lại đi giúp cho đỡ Trang Duệ.
Theo như bác sĩ Đậu nhìn nhận thì Trang Duệ ở trường học cũng chỉ mới học được một chút da lông mà thôi. Vậy mà đã chạy ra bên ngoài khoe khoang, đoán chừng cũng chỉ vì muốn nịnh nọt lão nhân gia, để trong gia tộc được sủng ái thêm một chút.
Trung thực mà nói bác sĩ Đậu đối với Trang Duệ thực sự không để vào mắt, dùng loại phương thức này để nịnh nọt lão nhân gia. Các ngươi là vãn bối mà không biết quý trọng thân thể của lão nhân. Vậy những người làm bác sĩ như hắn cũng không dám cùng thân thể lão nhân gia nói giỡn, đây là chức trách của bọn hắn.
Bất quá bác sĩ Đậu không biết gia tài của Trang Duệ cũng có bạc triệu, cũng không cần dựa vào thế lực của Âu Dương gia tộc, hắn cũng có thể ngắn ngủi trong vòng hai năm kiếm được vô số lợi nhuận.
Muốn nói thơn lây thì phải nói là Âu Dương gia tộc thơm lây Trang Duệ. Nếu không phải năm trước Trang Duệ trị hết bệnh cho lão gia tử thì chỉ sợ Âu Dương Chấn Sơn cũng không thể thuận lợi thượng vị như vậy. Âu Dương gia cũng không có phong quang như ngày hôm nay.
- Có lẽ không sao đâu. Tiểu Duệ đã châm cứu cho chúng ta, cảm giác rất thoải mãi...
Âu Dương Uyển không được yêu cầu đối với việc châm cứu khắt khe như thế nào, nhưng nàng đã từng thấy được hiệu quả của việc Trang Duệ châm cứu. Dù không thể vì cha gia giải trừ đau ốm nhưng cũng sẽ không khiến ngài mắc bệnh.
Trong lúc Âu Dương Uyển cùng với bác sĩ Đậu nói chuyện, Trang Duệ vẫn luôn giữ im lặng, việc này nếu như hắn xen vào sẽ càng thêm rắc rối.
Nếu như bác sĩ Đậu có thể bị Trang Duệ thuyết phục, đó là điều tốt nhất. Nếu thật sự không được, tối đa về sau bản thân hắn sẽ lên Ngọc Tuyết Sơn, thừa dịp lão nhân gia nghỉ chưa mà chân cứu. Như vậy cũng có thể giúp cho lão nhân gia cải thiện sức khỏe.
- Không được. Chúng ta đối với sức khỏe của những người ở đây chịu trách nhiệm hoàn toàn. Coi như ta đồng ý thì tổ chuyên gia cũng không đồng ý.
Bác sĩ Đậu lắc đầu, chính mình cả ngày bề bộn, không nghĩ đến người nhà của bệnh nhân còn gây thêm phiền phức. Điều này khiến cho bác sĩ Đậu đang hết sức thực hiện chức phận của mình vô cùng phiền muộn.
- Là ông ngoại sợ đau. Niếp Niếp cũng không sợ, sao ông ngoại lại sợ...
Âu Dương Uyển đang nói chuyện với bác sĩ Đậ, tiểu Niếp Niếp to gan lớn mật viết lên giấy rồi xấu hổ đưa cho Âu Dương lão gia tử.
- Nói... vớ vẩn. Ta như thế nào lại sợ đau. Tiểu nhà đầu, có tin không sau này ngươi đánh rắm cũng không được.
Tục ngữ có câu đồng ngôn không có kỵ. Tiểu nha đầu nói chuyện chính là suy nghĩ trong nội tâm nàng. Điều này khiến cho lão gia tử cả đời cường liệt không chấp nhận được.
- Tiểu Đậu, không có việc gì đâu. Chỉ là châm một cái một thôi, không chết người đâu mà sợ. Năm đó Từ lão hổ tham gia đội cảm tử, cũng từng trúng đạn. Lúc đó hắn còn cứng rắn móc đầu đạn ra. Chẳng nhẽ ta còn không bằng hắn.
Kỳ thật, Âu Dương lão gia tử thật sự không có được bằng Từ lão hổ. Từ khi thành lập đất nước, Từ lão hổ đã trở thành nhân vật số một số hai. Bản thân hắn xuất thân từ thiếu lâm. Khi tuổi còn trẻ đã tham gia cách mạng, tính nóng như lửa. Mãi đến khi lên làm sư trưởng, còn kiến tạo đội cảm tử. Từ đó cũng được liệt vào những nhân vật truyền kỳ.
Tuy đều là thượng tướng khai quốc nhưng chiến công của Âu Dương Cương tuy không kém Từ lão hổ. Thế nhưng danh vọng của hắn ở trong dân gian, xa xa lại không bằng. Điều này khiến cho lão gia tử thủy chung vẫn canh cánh trong lòng. Cho nên bất cứ chuyện gì đều thích lấy Từ lão hổ ra so sánh.
- Không được! Ngài không thể phạm sai lầm được.
Bác sĩ đậu nghe lão gia tử nói như vậy thì không khỏi cười khổ. Hắn ở chỗ này công tác đã hơn mười năm, đối với tính khí của lão nhân gia vô cùng quen thuộc. Mỗi một người đều vô cùng quyết đoán, nói một mà không có hai. Mỗi khi mở miệng ra, hắn căn bản không ngăn cản được.
- Phạm sai lầm cái gì? Ngoại tôn, xem bệnh cho ta, có cái gì phậm sai lầm ở đây.
Âu Dương Cương trừng mắt, sau đó lại nhìn về phía tiểu nha đầu nói:
- Nha đầu, ta còn lâu mới sợ đâu. Đại đao chém lên cổ ta con không sợ, chẳng phải bụng ta còn một vết sẹo lớn hay sao....
Lão ngoan đồng cùng với tiểu hài tử so đo một hồi hăng say, mọi người đứng xung quanh cũng cảm thấy buồn cười. Ngay cả Âu Dương Quân sợ lão gia tử như sợ cọp cũng trốn ở góc phòng cười trộm.
- Ông ngoại thật là giỏi....ông ngoại thật là giỏi.
Tiểu nha đầu giơ ngón tay cái về phía lão gia tử. Người không biết còn cho rằng tiểu Niếp Niệp là trẻ con nên không hiểu chuyện. Chỉ có Trang Duệ là biết, đây là do hắn dùng một hộp chocolate vị kem cùng với tiểu nha đầu này làm giao dịch.
- Đó là đương nhiên, nhớ lại năm đó ông ngoại ngươi....
Đời này, lão gia tử đã trải qua rất nhiều chuyện. Lần này lại bị nữ ngoại tôn không hiểu chuyện khơi dậy cảm giác hồi xưa. Lão gia tử lại muốn bắt đầu kể về chuyện ngày xưa.
- Thế nhưng mà. Ông ngoại, ông vẫn còn chưa có châm kim mà. Vẫn là không có lợi hại bằng Niếp Niếp.
Trang Duệ sợ lão gia tử không kiềm lòng được lại thao thao bất tuyệt vài tiếng đồng hồ, liền vội vàng nháy mắt với tiểu nha đầu Niếp Niếp để tiểu nha đầu này mở miệng đưa lão gia tử trở về hiện thực.
- Ách. Châm cứu. Tiểu tử kia, nhanh đến châm cứu cho ta. Nhanh lên! Text được lấy tại Truyện FULL
Lão nhân lại bị tiểu nha đầu nói, nhịn không được ngoắc tay với Trang Duệ, kêu hắn đến châm cứu. Lúc này đếu như Trang Duệ có lấy đao xẻo lão gia tử một khối thịt, đoán chừng hắn cũng phải cắn răng nhịn xuống. Bị một tiểu nha đầu kinh bỉ, lão gia tử sao có thể nhịn được?
Trang Duệ không có trả lời, mà đưa ánh mắt nhìn về phía bác sĩ Đậu.
- Nhìn tiểu Đậu làm gì vậy. Nhanh lên...
Lão gia tử nhìn thấy Trang Duệ không nói lời nào, lập tức gấp gáp nói. Biểu hiện của tiểu hài tử này giống như không tin tưởng mình, hắn nóng lòng muốn chứng minh khiến cho bác sĩ Đậu dở khóc dở cười.
- Khục khục. Như vậy đi. Tiểu Trang, ngươi muốn châm vào huyệt vị nào? Có thể nói trước cho ta biết được không. Từ đó ta mới có thể quyết định có được hay không?
Bác sĩ Đậu biết rõ tính tình lão gia tử, ai nói đều cũng vô dụng, dứt khoát muốn thủ châm. Vạn nhất Trang Duệ có trình độ gà mờ châm cứu cho tiểu hài tử chảy máu cũng sẽ không có ý tứ đi châm cứu cho lão gia tử.
Người của tổ chuyên gia đều đi vào trong sân nhỏ, đứng bên cạnh Âu Dương Cương. Một vị bác sĩ đeo kính nói:
- Bác sĩ Kỳ, để ta đi. Dù sao ta cũng từng cùng Chu đạo sư chuyên môn học tập về châm cứu...
Trang Duệ không có nghĩ tới đêh tử của Chu viện trưởng cũng đến. Xem bộ dáng của những người này, chỉ sợ đều tới để lấy lòng người. Cho nên Trang Duệ cũng không nói chuyện với bọn họ. Chờ bọn họ thương lượng xong, bản thân hắn mới đi châm cứu.
- Không cần! Ta đi là được rồi.
Bác sĩ Đậu khoát tay. Nói trắng ra, châm cứu là hoạt huyết thông mạch. Thông qua việc kích thích các huyệt đạo mà trị liệu các bệnh tương ứng. Chính vì điều này mà bác sĩ Đậu mới không đồng ý cho Trang Duệ châm cứu.
- Tiểu Trang, đến đây đi. Muốn châm vào huyệt đạo trên lưng hay trên đùi?
Bác sĩ Đậu vừa nói chuyện vừa cởi cái áo khoác trắng ra. Hắn cũng không biết Trang Duệ đã học qua mấy hóa về châm cứu, cho nên mới cần phải xác định trước huyệt vị mà Trang Duệ muốn châm cứu.
- Bác sĩ Đậu, ta mới học được một châm là huyệt dương cốc. Huyệt đạo này có thể kích thích thần kinh, có công năng sáng mắt, an thần. Ông ngoại ta thường xuyên ù tai, nói không chừng có hiệu quả.
Trang Duệ nói như vậy khiến cho bác sĩ Đậu thoáng sững sờ một chút. Tiểu tử này vậy mà đối với y lý, lý thuyết y học rất năm chắc. Xem ra cũng có chút công phụ.
Hơn nữa Trang Duệ còn nói muốn trị bệnh tai điếc cho lão gia tử. Không cần biết kỹ thuật châm cứu của hắn như thế nào, nhưng dù sao cũng có cái hiếu của vãn bối, cũng không phải lấy lòng như những người khác.
Nghĩ tới đây, sắc mặt bác sĩ Đậu hòa hoãn xuống. Hắn đi đến giữa sân ngồi xuống ghế đá, rồi duỗi tay ra nói:
- Vậy thì châm vào huyệt dương cốc, tiểu Trang, đến đây đi.
Nhìn thấy Trang Duệ thật sự muốn châm cứu, mọi người cũng nhao nhao vây xung quanh xem. Ngay cả lão thái thái mặc dù đã từng được Trang Duệ châm cứu cũng cảm thấy lo lắng.
Lão thái thái đối với chính ngoại tôn của mình cũng không có đủ tin tưởng, bà nhìn Trang Duệ lấy ra bọc ngân châm, lại sợ sệt nói:
- Tiểu Trang! Cẩn thận một chút, châm này có thể.......
Lời nói của lão thái thái khiến cho bác sĩ Đậu đang ngồi vững vàng trên ghế cũng phải rùng mình. Cây ngân châm này cũng phải dài đến hơn mười centimet. Nếu như không có trình độ mà châm cứu cho người khác không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Nhìn trộm biểu tình của Trang Duệ, bác sĩ Đậu có chút sợ hãi. Đầu năm này người làm chuyện điên rồ rất nhiều. Không sợ ngươi không hiểu chỉ sợ ngươi làm bậy làm bạ mà gây ra chuyện.