Hoàng Kim Đồng

Chương 825: Phong ba

Nếu như thứ này thật sự là giả, đối với Sơn Mộc Quân, đó chính là tai nạn, hắn sẽ bị toàn bộ thế giới chế nhạo, mà công ty Sơn Mộc của hắn, chỉ sợ sẽ sụp đổ.

- Sơn Mộc Quân, ngươi phải tin tưởng khoa học, chúng ta đã nghiệm chứng các bon, hai món đồ sứ này, tuyệt đối là kết quả của ngàn năm trước, những người Châu Á kia chỉ là vãn hồi mặt mũi, mới nói như thế!

Dã Hợp bất mãn nhìn Sơn Mộc Quân, không tin nhãn lực của mình, chẳng lẽ ngay cả dụng cụ đo đạt là giả sao? Đến nay mới thôi, đã dùng công cụ đo các bon để kiểm tra gốm sứ, còn không có xảy ra sơ suất gì.

Sơn Mộc Quân đứng lên cúi đầu với Dã Hợp, nói ra:

- Thực xin lỗi, Dã Hợp tiên sinh, là ta không đúng, ta không nên hoài nghi ngài.

Phải biết rằng, lần này Nhật Bản tuyên bố tìm được một di chỉ gốm sứ hơn một ngàn năm trước, mà tin tức này do công ty Sơn Mộc tuyên bố, từ khi tuyên bố tin tức này đến nay, công ty Sơn Mộc, đạt được sự phát triển trước giờ chưa từng có, rất nhiều người Nhật Bản đang chọn mua đồ sứ, đầu tiên đều chọn mua sản phẩm của công ty Sơn Mộc.

Cộng thêm việc Dã Hợp công khai trợ giúp, chẳng qua qua bao nhiêu tháng, thị trường gốm sứ của công ty Sơn Mộc đang héo rút lại, chẳng những thu phục được thị trường bị mất, hơn nữa chiếm được một nửa thị trường gốm sứ của cả Nhật Bản.

Cho nên Sơn Mộc không dám đắc tội Dã Hợp, đừng nói trong lòng của hắn cũng nhận định đây là đồ thật, cho dù là giả, hiện tại Sơn Mộc Quân phóng lao phải theo lao.

- Điền tiên sinh, với tư cách là một học giả nổi danh như ngài, ngài sẽ chịu trách nhiệm vì những lời đã nói của mình chứ?

Nhìn thấy tình cảnh xúc động của quần chúng, Sơn Mộc Quân cũng không nhịn được nữa, nếu như làm cho công chúng hoài nghi, vậy ảnh hưởng sinh ra sẽ không thể lường nổi với công ty của hắn.

- Người đã công bố tin tức tìm được di chỉ lò gốm chính là Mộc tiên sinh?

Điền giáo sư tuy đã hơn năm mươi nhưng nhãn lực đúng là rất tốt, cách bảy tám hàng ghế, liếc mắt đã nhìn ra người hỏi là ai.

- Hai món đồ sứ này, chính là truyền thừa văn hóa dân tộc của Nhật Bản, không thể để cho người ta chửi bới được.

Lời nói này của Sơn Mộc Quân đã khiến cho phóng viên của Nhật Bản trầm trồ khen ngợi, nơi này là sân nhà của họ, trong lúc nhất thời lộ ra khí thế bàn bạc, chính nghĩa đắc thế.

- Sơn Mộc tiên sinh, ngươi xác định hai món đồ sứ này là đồ khai quật từ trong lòng đất ra?

Điền giáo sư đứng dậy nhìn Sơn Mộc Quân đang lớn tiếng chất vấn, bộ dáng nhỏ bé của hắn lộ ra tức giận cũng không nhỏ chút nào, giờ phút này như biến thành to lớn hơn.

- Lão Điền làm tốt lắm!

Ở trong trang viên của mình, nghe được câu hỏi của Điền Phàm, Trang Duệ nhịn không được mà vũ đùi hưng phấn.

Sau hoạt động giám bảo ở Tế Nam lần trước, Trang Duệ và Điền giáo sư cũng có tiếp xúc mấy lần, xem như quen thuộc lẫn nhau, hắn không có thể nghĩ đến gần đây Điền giáo sư là người không thích nói nhiều, trong tính cách lại kiên cường như thế.

- Tiểu Duệ, ngươi quen biết Điền giáo sư?

Ngồi ở bên cạnh Trang Duệ, Tần Hạo Nhiên cũng nhìn ra con rể nhiệt huyết sôi trào, nghe được Trang Duệ nói thế, cũng quay đầu lại hỏi.

- Ách... Có quen biết, đều là người trong giới đồ cổ, bình thường tiếp xúc không ít, không nghĩ tới lần này là hắn đi Nhật Bản...

Trang Duệ pha trò, đâu chỉ quen biết, tin tức mà Điền giáo sư dựa vào để mở buổi công bố tin tức này, đều là hắn đặt kế, mà Tần lão gia tử vừa mới nói lời khinh bỉ tử tôn, bề ngoài hắn cũng không có thoát khỏi liên quan.

- Vị Điền giáo sư rất không tồi, là nhân vật chính khí của Trung Quốc, tiểu Duệ, sau này có cơ hội dẫn ta đi làm quen một chút.

Tần Hạo Nhiên là một văn nhân, tạo nghệ đối với văn hóa cũng sâu, nhưng vì bận rộn sinh ý gia tộc, không có bỏ công đi nghiên cứu.

- Được được, cha à, xem ti vi đi!

Trang Duệ gật đầu đáp ứng, mà buổi công bố tin tức này, song phương đều có mùi thuốc súng nồng đậm.

Sơn Mộc Quân chất vấn Điền giáo sư, hơi có vẻ vội vàng xao động, Dã Hợp kéo hắn lại, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói vài lời.

- Nếu như Điền giáo sư không cầm ra chứng cớ, ta sẽ khởi tố ngươi về tội vu khống nghiên cứu học thuật của chúng ta, chuyện này với chúng ta là một sự vũ nhục rất lớn.

Sau khi được Dã Hợp bày mưu đặt kế, ngôn từ của Sơn Mộc trở nên sắc bén, mà hiện trường biến thành buổi đọ dao kiếm bằng lời nói của hai bên, các phóng viên kẹp ở giữa, ngược lại có chút không biết làm sao.

Nhưng hai phe giằng co, vốn là một đề tai tốt, Sơn Mộc Quân đưa ra nghi vấn, bản thân ký giả rất thích vấn đề này.

Cho nên không có phóng viên nào đưa ra nghi vấn phản bác mặt mũi của hắn, mà đang sửa sang lại câu chữ, dùng dụng cụ tùy thân truyền tin tức về cho đơn vị của mình.

Về phần những phóng viên quay phim, càng đem cameras nhắm ngay vào hai người, đem toàn bộ biểu lộ trên gương mặt của hai người quay lại, cho dù có mờ ám nào cũng không bỏ qua.

Mà chương trình này cũng thu hút sự quan tâm của công chúng các quốc gia, tất cả đều bị buổi công bố tin tức này mà hấp dẫn, mà tỉ lệ người xem của Phượng Hoàng Vệ tăng lên chóng mặt.

Đang ở Bắc Kinh Trang Duệ cũng không nghĩ tới Điên giáo sư, lại dẫn tới phong ba chấn động như vậy, đã lực ảnh hưởng của giới học thuật bản thân.

- Sơn Mộc tiên sinh, trên tay ngài có mang theo cái rương, có phải là những "Cổ sứ" khai quật được hay không?

Thời điểm Sơn Mộc Quân đòi chứng cứ, bỗng nhiên Điền giáo sư đổi giọng, nhắc tới đồ sứ.

- Đúng vậy, Điền giáo sư nói nó là đồ giả, không biết chứng cớ ở đâu? Khảo cổ là chuyện cần nghiêm túc và bằng chứng, chứ không phải nói linh tinh.

Sơn Mộc Quân đem cái rương đặt lên mặt bàn, dưới sự bảo vệ của các bảo vệ, đem đồ sứ từ trong cặp đặc chế mang ra trên bàn.

Cử động này của Sơn Mộc Quân, cũng là do Dã Hợp bày mưu tính kế, hắn muốn cho người xem TV trên thế giới, hung hăng tát vào mặt giới học thuật Trung Quốc.

Bởi vì Dã Hợp tin tưởng, hai món đồ sứ này là thật, không ai có thể tìm được bất cứ khuyết điểm nhỏ nhặt nào, hơn nữa trong tay của Sơn Mộc Quân, còn có báo cáo giám định các bon.

- Ta cũng có hai món đồ sứ, muốn mời Sơn Mộc tiên sinh xem xét một chút, phải chăng là nó cũng giống như đồ sứ khai quật được của Nhật Bản hay không?

Điền giáo sư cười một cái, từ dưới bàn lấy ra một cái rương, lấy ra hai món đồ sứ.

- Oa, giống nhau?

- Đúng vậy, hoàn toàn giống nhau!

- Trời ạ, điều này sao có thể chứ, có tới bốn món đồ sứ, rõ ràng là tương tự nhau?

Sau khi nhìn thấy Điền giáo sư lấy đồ sứ ra, toàn trường đều sôi trào, bởi vì đồ sứ Điền giáo sư lấy ra, hoàn toàn giống với hai món của Sơn Mộc Quân, ít nhất là những ký giả này, không cách nào nhận ra điểm khác biệt giữa hai bên.

- Cái này...

Sơn Mộc Quân bị cử động này của Điền giáo sư làm khiếp sợ, hắn ở gần đồ sứ như vậy, cho nên nhìn thấy hai món đồ rất rõ, Sơn Mộc Quân cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.

- Ha ha!

Trang Duệ ở trước TV nhìn thấy màn này, không khỏi cười lên, hắn bố cục trước chính là lấy tiền của Sơn Mộc Quân, lập tức thông tri cho Từ Quốc Thanh, bảo hắn đốt chế ra hai món giống như tác phẩm trước đó.

Mục đích Trang Duệ làm như vậy, chính là sợ những tên Nhật Bản này làm ra chuyện vô sỉ gì đó, hiện tại xem ra, quả nhiên là có công dụng.

- Điền giáo sư, ngươi có thể xuất ra hai món đồ sứ này, cũng không thể nói ra vấn đề gì, hai món đố sứ này chúng ta khai quật nhiều tháng trước, các ngươi hoàn toàn có thời gian phỏng chế giống như vậy a, ta đã từng nghe nói qua, năng lực làm giả của quý quốc rất mạnh a!

Ngồi ở hàng cuối cùng, Dã Hợp nhìn thấy chuyện này thoát khỏi phạm vi khống chế của hắn, lập tức đứng dậy nói chuyện một phen, khoan hãy nói, lời này lọt vào tai của cánh phóng viên quốc tế, biến thành hợp lý.

- Vô sỉ!

Giờ phút này, vô số người ngồi trước TV cũng mắt một câu như vậy, cho dù tao nhã như Tần Hạo Nhiên cũng là như thế.

- Mẹ kiếp, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

Trong lòng Trang Duệ thầm mắng một câu, may mắn là bản thân mình vẫn còn chuẩn bị ở sau.

Điền giáo sư cũng không để ý tới Dã Hợp, cười cười nói:

- Ta đã lấy hai món này ra, đương nhiên có bằng chứng chứng minh hai món đồ sứ này có cùng nguồn gốc với các vị, nhưng nếu hủy hoại hai món đồ sứ tinh phẩm này, các vị nguyện ý không?

- Đây là quốc bảo của Nhật Bản, đương nhiên là không thể hư hao!

Dã Hợp cự tuyệt Điền giáo sư!

- Quốc bảo? Vậy thì cũng có giá chứ? Các ngươi có thể tùy tiện ra giá, nếu như chứng minh đồ hư hao là sản phẩm thật, ta sẽ dựa theo giá của các ngươi mà bồi thường. Nếu là sản phẩm giả, ha ha, vậy thì nói rõ đây là đồ do con người làm giả mà ra, có nát cũng đáng đời.

Điền giáo sư nói ra lời này làm cho người ở đây oanh động, nguyên bản tràng công bố tin tức này đã bất ngờ, mà lúc này lại biến đổi bất ngờ, bây giờ biến thành đánh bạc!

Kỳ thật đồ sứ mới và củ, có điểm bất đồng rất lớn, không thông qua một ít thủ pháp, cũng có thể bù đắp được, cho dù là đập nát đồ sứ xem mặt cắt, cũng khóa mà phân biệt ra.

Phương pháp này xử lý phẩm chất bên trong của đồ sứ, nhưng trả giá thập phần lớn, đồ sứ phỏng chế, cũng chẳng cần làm loại này, cho nên đạp nát đồ sứ, là thủ đoạn có thể phân biệt thật giả nhanh nhất và đơn giản nhất.

Nhưng có một điểm cần phải chú ý, mỗi một kiện tác phấm truyền thừa ngàn năm, đều là báu vật độc nhất vô nhị, nếu như đập nát nó để chứng minh thật giả, không cách nào vãn hồi tổn thất được.

Mà bản thân người xem xét, mỗi khi xem xét một món đồ nào cũng cần tri thức chuyên nghiệp, nếu như mỗi một kiện đồ cổ đều phải đập vỡ để xem xét, thì trên đời này không còn tồn tại bao nhiêu đồ cổ cả.

Cho nên Điền giáo sư đưa ra yêu cầu này, toàn trường xôn xao, phóng viên có chút hiểu biết về đồ cổ, đã đưa ra nghi vấn trình độ chuyên nghiệp của vị Điền giáo sư này.

- Nếu là thật, thì không cách nào dùng tiền để đền bù tổn thất được.

- Đúng vậy a, tuy đồ sứ có thể chữa trị, nhưng giá trị lịch sử và giá trị bản thân nó, đã không còn được như lúc còn nguyên vẹn!

- Vạn nhất nếu giả thì sao? Không thấy vị Điền giáo sư kia cũng lấy ra hai món đồ sứ giống hệt à! Truyện được copy tại Truyện FULL

Trong lúc nhất thời, trong trang phân thành hai phái, một phái là đồng ý đạp nát xem xét, mà phái còn lại cảm thấy làm như vậy không ổn, đây là vũ nhục đối với cổ vật được truyền thừa ngàn năm.

Giờ phút này trong nội tâm của Sơn Mộc Quân phi thường mâu thuẫn, không đáp ứng điều kiện của Điền Phàm, thì người ta cho rằng hắn có cảm giác chột dạ.

Nhưng nếu như đáp ứng, trong lòng Sơn Mộc Quân không có nắm chắc, không biết trước, dù sao hai món đồ sứ này cũng không phải là cái gội "Di chỉ hầm lò cổ" móc ra, mà là mua từ Trung Quốc.

Nói trắng ra, đúng là Sơn Mộc Quân chột dạ, nếu như trong đồ sứ thật sự có huyền cơ, cho dù mình phải mổ bụng tự vẫn, cũng không thể nào đền bù tổn thất do sỉ nhục của mình mang lại cho giới học thuật Nhật Bản.

- Sơn Mộc tiên sinh, ngươi cho rằng thế nào? Ngươi có thể công khai giá cả đồ sứ cho mọi người biết được không, trước mặt nhiều bằng hữu phóng viên như vậy, ta không có khả năng quỵt nợ, nếu như thật sự là đồ cổ, ta sẽ dựa theo giá cả của ngươi mà bồi thường.

Hiện tại Điền giáo sư cũng không thể dừng lại được nữa, nếu như không thể vạch trần ảo diệu bên trong đồ sứ, thì chuyện này vẫn chỉ là nghi án, thủy chung sẽ có người tin tưởng và hoài nghi.

Hiện tại Sơn Mộc Quân lo được lo mất, Điền Phàm đối với Trang Duệ thập phần tin tưởng, hơn nữa trong túi hắn, còn có một tập chi phiếu tám ngàn vạn đô la mà Trang Duệ đưa cho, đây cũng là tất cả tài chính mà Trang Duệ hiện giờ điều động được.

Nhớ tới chính mình nhận được điện thoại và biết được chuyện của người trẻ tuổi này, trong lòng của Điền giáo sư cũng cảm giác được giống như mông như ảo, vốn không cách nào khảo chứng được thật giả của hai món đồ sứ, thời điểm các chuyên gia và một ít thành viên của tổ giám định buông tha, đột nhiên Trang Duệ cho hắn một vui mừng lớn.

Điền Phàm nằm mơ cũng không nghĩ tới, chuyện di chỉ gốm sứ quan diêu Từ Châu xôn xao một năm trước, lại do một mình Trang Duệ bày ra, hơn nữa còn lưu hậu thủ, giống như cũng nghĩ tới tình hình này.

Sơn Mộc Quân liên tục suy nghĩ, cũng khó quyết định chủ ý, suy nghĩ một lúc nữa, nói ra:

- Điền giáo sư, đạp nát đồ cổ để xem xét, cho tới bây giờ không có chuyện giám định các tác phẩm nghệ thuật mà cần đập nát, ta phải cần thận cân nhắc một chút.

- Xin cứ tự nhiên, nếu như ngài không dám, cũng đừng có tuyên dương khoe khoang cái gọi là tài giỏi về gốm sứ.

Điền Phàm nói lời này làm cho mặt Sơn Mộc Quân đen lại, nhưng hắn không nói lời nào, bảo mấy người bảo vệ đứng canh giữ đồ sứ, bước nhanh đi về bên cạnh Dã Hợp.

- Dã Hợp tiên sinh, ngài nói nên làm sao bây giờ?

Trong sự kiện lần này, Dã Hợp luôn là người đưa ra nhiều mưu kế cho Sơn Mộc Quân nhất, hiện tại Sơn Mộc Quân có chút hoang mang lo sợ, đương nhiên phải tìm Dã Hợp bàn bạc.

- Ta muốn nhìn đồ sứ của đối phương trước.

Đối với chuyện đột nhiên có hai món đồ sứ giống nhau xuất hiện, đã làm Dã Hợp nghi kỵ, dù sao lần này náo lớn như vậy, nếu như cuối cùng chứng minh đồ sứ của bọn họ là đồ dỏm, không chỉ nói Sơn Mộc Quân, cho dù là hắn có dùng máu của mình cũng không rửa sạch sỉ nhục lần này.

Sau khi được Điền Phàm đồng ý, Dã Hợp cầm kính lúp, cẩn thận tra xét kỹ hai món gốm sứ mà Điền Phàm mang tới.

Sau khi năm phút trôi qua, trên mặt Dã Hợp mỉm cười, thu hồi kính lúp, bỏ vào trong túi, đánh mắt cho Sơn Mộc Quân, hai người đi qua một bên.

- Dã Hợp tiên sinh, như thế nào?

Sơn Mộc Quân sốt ruột hỏi.

- Ha ha, bọn người Trung Quốc ngại mất mặt không đủ, lần này lại đánh tới trước cửa chúng ta, Sơn Mộc Quân, đáp ứng điều kiện của hắn, tùy ngươi bảo bao nhiêu tiền, ta nghĩ, thắng lợi nhất định là thuộc về chúng ta.

Dã Hợp khép hai tay lại, nói rằng hai món đồ sứ mà Điền Phàm mang tới có khiếm khuyết về hỏa hầu và hội họa, còn hình dạng cũng có mấy khiếm khuyết nhỏ khác.

Nhưng có một điểm, từ trên màu sắc của hai món đồ sứ này, đây tuyệt đối là đồ sứ mới sản xuất, hoàn toàn không có cảm giác tang thương của thời gian trên thân, Dã Hợp dám cầm tính mệnh của mình ra bảo đảm là không nhìn lầm.

Đúng, Dã Hợp cũng không nhìn lầm, tuy Trang Duệ có đủ thời gian làm tố cựu, nhưng hắn cũng không làm, bởi vì nếu hai món đồ sứ quá giống nhau, chỉ sợ bọn Nhật Bản không dám đáp ứng điều kiện của Điền giáo sư.

Bố cục của Trang Duệ là đại cục, sau khi thả tiếng gió ra, đến bây giờ là đối chọi gay gắt, đương nhiên đã tới khâu cuối cùng, cũng là điểm quan trọng nhất.

Đương nhiên, Trang Duệ cũng không cẩn thận như thế, nhưng tình thế phát triển, hoàn toàn đi đến một bước này, lúc này Trang Duệ ngồi trước TV, tâm tình còn kích động hơn so với người khác cả trăm lần.

- Dã Hợp tiên sinh, ý ngài là... Có thể dùng biện pháp phá hư đồ sứ, đi đổi lấy lần đánh cược với đối phương?

Sơn Mộc Quân nhìn thấy bộ dáng tràn đầy tự tin của Dã Hợp, lòng tin cũng tăng lên gấp đôi, hắn cũng hiểu gốm sứ, vừa rồi cũng nhìn ra, hai món đồ sứ của đối phương, có khiếm khuyết rất nhỏ, không có hoàn mỹ như của mình.

- Đương nhiên, Sơn Mộc Quân, ngươi phải biết rằng, chỉ cần đạp nát đồ sứ mà bọn chúng không tìm ra chứng cớ, đó chính là chúng ta thắng, ở trước mặt toàn bộ người trên thế giới, hung hăng tát vào mặt của bọn Trung Quốc, bản thân đồ sứ càng thêm trọng yếu, tin tưởng ngươi sẽ trở thành đại anh hùng dân tộc của chúng ta! Còn nữa, ngươi có thể báo ra một cái giá cao, như vậy, cũng có thể đền bù tổn thất do đồ sứ mang lại.

Dã Hợp nói xong cũng rất hưng phấn, hắn muốn nhìn thấy cảnh giới học thuật của Trung Quốc khóc lóc, nhin thấy lịch sử văn hóa mà dân tộc tự hào bị người ta chà đạp, bọn họ phải cúi thấp đầu xuống.

Sơn Mộc Quân bị lời này của Dã Hợp làm nhiệt huyết sôi trào, nhưng cả hai không ngờ là, nếu như đồ sứ là giả, hậu quả của hai người bọn họ là gì?

- Điền giáo sư, để chứng thực hai món đồ sứ này là lịch sử văn hóa của Nhật Bản chúng ta truyền thừa, ta nguyện ý tiếp nhận điều kiện của ngài.

Sơn Mộc Quân và Dã Hợp đi tới trước buổi công bố tin tức, sau khi tỏ vẻ đồng ý với điều kiện, Sơn Mộc Quân nhanh chóng nói tiếp:

- Nghệ thuật là vô giá, nếu như Điền giáo sư ngài không chứng thực được chúng là giả, ta muốn ngài bồi thường cho tôi năm tỷ yên.

Sau khi Sơn Mộc Quân nói ra lời này, hắn cảm giác da đầu run lên, máu tươi toàn thân như thiêu đốt, giống như muốn nhìn thấy những người Nhật Bản tung hô bọn hắn, sau đó cười vào mặt của những người Trung Quốc kia.

- Trời ạ, năm tỷ yên?

- Cái này quý vậy sao?

- Nhanh tính toán xem, năm tỷ yên tương đương với bao nhiêu tiền?

- Vâng, là năm ngàn vạn đô la, tuyệt đối vượt qua những món đồ sứ Nguyên Thanh Hoa đấu giá trước đây!

Sau khi Sơn Mộc Quân hô cái giá của hai món đồ sứ này, cả buổi công bố tin tức này sôi trào, tất cả phóng viên bị cái giá năm tỷ yên hù dọa, chuyển đổi thành đô la để tính toán.

Cuối cùng các phóng viên phát hiện, đây là số tiền cược lên tới năm ngàn vạn đô la!

Hai món đồ sứ này Sơn Mộc Quân dùng gần hai ức nhân dân tệ để mua được, hiện tại hắn báo cái giá, đại khái khoảng bốn ức nhân dân tệ, cho dù đập nát hai món đồ này, hắn cũng có thể thu lại thành phẩm.

Đây quả thật là chuyện danh lợi song thu, con mắt Sơn Mộc Quân nhìn chằm chằm vào Điền giáo sư, đến lúc này, hắn đúng là hi vọng Điền giáo sư đáp ứng.

Nếu như vậy, hắn chính là đại anh hùng dân tộc, hắn sẽ trở thành truyền kỳ của Nhật Bản.

Đương nhiên, những chuyện này có điện kiện tiên quyết là đồ sứ là thật, nhưng nó giờ phút này bị đại anh hùng Sơn Mộc Quân bỏ qua, nói theo cách của giới học thuật, đây là tự thôi miên mình, biến đồ vật hư ảo thành sự thật.

Ánh mắt tất cả mọi người, đều nhìn về Điền giáo sư, mà ngay cả camera, lúc này cũng nhắm vào mặt của Điền giáo sư.

Sơn Mộc Quân đã hạ chiến thư, mà trước đó không phải Điền giáo sư ép hắn nghênh chiến sao? Mà khán giả ở trước TV, đều mong chờ.

- Ha ha, Trung Quốc có một câu ngạn ngữ, gọi là vàng thật không sợ lửa, Sơn Mộc tiên sinh, nơi này có chi phiếu của ngân hàng Thụy Sĩ, danh ngạch phía trên là tám ngàn vạn đô la. Mà tất cả các phóng viên ở đây và các khán giả đang theo dõi, cũng có thể làm chứng, nếu như không cách nào chứng minh đồ sứ là giả dối, ngươi lập tức có thể cầm năm ngàn vạn đô la!

Thời điểm Điền giáo sư móc chi phiếu ra, tay của hắn cũng có chút run rẩy, hắn chỉ là một vị học giả, bình thường cũng không đỏ mặt trước nhiều người, nhưng giờ phút này, vì danh dự tổ quốc, Điền giáo sư phải nói năng thật khí phách.

- Nhanh mở TV lên, đài Phượng Hoàng Vân!

- Xem đá banh gì chứ, đổi đài đi, nhanh lên, chậm trễ lão tử đánh ngươi đấy!

- Hôm nay có hội nghị, chung ta mau quan sát, hôm nay là đại chiến giữa Nhật Bản và Trung Quốc, ta tin tưởng, Nhật Bản tất thắng!

Mà ở Trung Quốc, vô số người dân địa phương, đều xem một màn này, vô số người canh giữ trước TV, đang đợi công bố đáp án.

- Tiểu Duệ, ngươi... Ngươi nói đồ chơi này rốt cuộc là thật hay giả?

Trang Duệ đang ở trong trang viên, tuy thời tiết tháng hai giá rét, trán của Tần Hạo Nhiên cũng đổ mồ hôi lạnh, tuy năm ngàn vạn đô la hắn không đặt vào trong mắt, nhưng đây là lấy tôn nghiêm quốc gia ra làm vốn đặt cược.

Nếu như Sơn Mộc Quân thắng, vậy thì không chỉ thua tiền, mà mặt mũi quốc gia cũng mất hết, mà Điền Phàm cũng đừng mong sống trong giới đồ cổ nữa, bởi vì sao khi đập nát chính phẩm, đây quả là trò cười cho người khác.

Trái lại, nếu như Sơn Mộc thua, như vậy cả giới học thuật Nhật Bản, thậm chí là cả Nhật Bản, đều biến thành hạ lưu, vô sỉ.

Cho nên làm xem xét đồ cổ này, đã liên quan rất lớn, không đơn thuần là học thuật nữa, đây là dùng mặt mũi quốc gia mà đánh cuộc, cho nên rất nhiều người vốn thờ ơ, cũng ngồi trước TV xem.

- Nhất định là giả, cha, ngài tin tưởng Nhật Bản hơn một ngàn năm trước, có thể đốt chế ra đồ sứ tinh mỹ như vậy sao?

Trang Duệ cười đáp, hắn cũng không muốn đem chuyện này náo lớn như vậy, ai bảo Nhật Bản được một tấc lại muốn tiến một thước.

- Nhưng mà...

Tần Hạo Nhiên vẫn có chút lo lắng.

- Không có gì đâu, xú tiểu tử, làm gì có nhiều vấn đề như vậy chứ? Mau nhìn, lập tức bắt đầu...

Tần lão gia tử trấn định hơn con mình nhiều, một bên chơi đùa với cháu cố, một bên răn dạy Tần Hạo Nhiên.

Ánh mắt mọi người một lần nữa nhìn vào TV, Trang Duệ nhìn thấy bảo vệ ở đây, đã cách ly mọi người ra một khoảng trống cỡ năm mét, mà hai món đồ sứ kia, đều bị bày trên bàn.

...

Tuy nhiên tin tưởng vững chắc, Trang Duệ sẽ không lừa gạt hắn, nhưng trong trường hợp này, trong lòng Điền giáo sư cũng có chút khẩn trương, bởi vì đồ sứ này xôn xao nhiều tháng qua, vào hôm nay sẽ có đáp án.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất