Mười nam mười nữ, xem như chia đều.
Như Thương biết, duới tình huống như thế, mất tích chẳng khác nào tử vong.
Nàng xoay người lại nhìn vòng xoáy cát chảy vừa rồi, gió đã dừng, chỗ kia cũng không còn bị vùi lấp xuống.
Nàng không biết bên trong chôn bao nhiêu người, nhưng trước đó nhất định là có người còn sống, thậm chí có thể liều mạng hơi sức lớn như vậy để bắt được chân của nàng.
Nhưng sinh mạng đã bị mất dưới một đá của Cô Độc Chứng, tương lai trở thành xương khô trong biên giới cát vàng.
Nàng không có nhiều tốt bụng đi đồng tình hay thương cảm người khác như vậy, huống chi nên làm đều làm hết sức, hai mươi người này có thể còn sống, chủ yếu là nhờ công lao của nàng và Cô Độc Chứng.
Chẳng qua Như Thương suy nghĩ, đội múa một lúc ít đi nhiều người như vậy, có thể lần này trên đường đi đến Tây Dạ gặp trở ngại hay không?
Nếu nói như vậy, nàng cũng không cần phải phí tâm tư ở chỗ này, mỗi người đi một ngả, nàng một thân một mình đi trước cũng không thành vấn đề.
Đang suy nghĩ, mấy người Tây Dạ cũng ra tới, một bên kiểm tra xem mọi người có bị thương hay không, một bên cảm thấy may mắn nói với nhau:
"May mà ta thông minh hơn, nghĩ nếu như nghe theo lời ngươi chỉ dựa vào số lượng chọn người, trận gió lớn này liền đánh bay mười người, trở về vương thành sẽ bị ném đến trong hố đất cho rắn ăn!"
"Chứ không phải là bởi vì tiểu tử nhà ngươi chọn nhiều hơn mấy đại cô nương để tự mình dùng, chuyện này thật liều lĩnh! Nếu không, lúc này cũng không phải thời điểm để ngươi khoe khoang! Mọi người đều đủ cả không có, Ai?"
Đang nói, người nọ bỗng nhiên phát hiện hình như số người bên cạnh hắn không thích hợp.
Vì vậy khẩn trương đi tìm một vòng, sau đó nói với đồng bọn:
"Không đúng nha! Chúng ta như thế nào lại ít đi một người? Sao ngươi không nói lời nào?"
Được nhắc nhở như vậy hắn mới tỉnh lại một chút, người còn lại cũng phát hiện tình huống, vì vậy mọi người chia nhau đi tìm, có hét lớn kêu la, rồi cũng chỉ là gọi "Này..này..này" như thế.