Hoàng Quyền

Chương 1

Chương 1
Thục phi điều chế một loại mỡ bôi tay mới, đầy vẻ tự mãn: "Thơm không? Xạ hương pha với hoa hồng, lô hội, mật ong, vừa dưỡng nhan lại vừa tránh thai, thật sự là hoàn hảo."
Triệu Tiệp dư đốt hương xông: "Ngửi thì ra hương lê ngỗng trong trướng, nhưng thực ra là thuốc cho tiểu bảo bối đi đời."
Dung mỹ nhân vẻ mặt lạnh lùng, ấn vào một huyệt đạo trên bụng dưới: "Ấn vào, hiệu quả đấy."
Một loạt các mỹ nhân liên tiếp nói ra những cách tránh sủng hoặc tránh thai, sau đó tất cả đồng loạt nhìn về phía ta.
Ta ngẩn ra.
Thục phi lộ vẻ bất mãn: "Lý Chiêu nghi, muội vào cung đã lâu như vậy, đến giờ vẫn chưa đóng góp được ý kiến nào, nếu cứ thế này, lần thị tẩm tiếp theo muội lên đi."
"Ta thấy được đấy, dù sao cũng nghe nói nàng và Hoàng thượng là nhất kiến chung tình, phúc phận này cứ để nàng hưởng đi."
Thần thiếp không dám, không dám đâu.
Ai cũng biết, hậu cung của triều đại này, sinh con gái thì vui, sinh con trai thì buồn, sinh Thái tử thì phải đi chết.

Đại Sở kéo dài quốc vận hơn trăm năm, trong đó coi như mưa thuận gió hòa, ca múa thái bình, đã sửa được vô số tệ nạn còn sót lại từ triều trước. Duy chỉ có một điều, lại là điều mà triều trước không có.
Lập con giết mẹ.
Năm xưa Thái tổ và vợ chồng tình thâm, cùng nhau xây dựng nên Đại Sở. Trong số những lão thần khai quốc ban đầu, địa vị của phụ nữ rất cao.
Hễ ai có cơ hội chạm vào chính sự, không ai là không nắm quyền lực trong tay.
Sau khi Thái tổ qua đời, ấu tử kế vị, Minh Đức Thái hậu buông rèm nhiếp chính, nắm giữ triều chính gần ba mươi năm. Từ đó về sau, hậu phi nào của Đại Sở sinh được hoàng tử đều lo lắng thấp thỏm, vừa sợ con mình không phải là Thái tử, lại vừa sợ con mình trở thành Thái tử quá sớm.
Theo ta thấy, cái quy định này thật sự quá vô nhân đạo.
Huống hồ còn có lời đồn rằng có Hoàng đế vì để thử thách Thái tử có đủ tư cách làm người kế vị hay không, đã ép Thái tử phải giết mẹ. Cứ thế này, giang sơn Đại Sở sớm muộn gì cũng sẽ bị những Hoàng đế biến thái chơi cho tan nát.
Tiêu Lãng chẳng phải là như vậy sao?
Bề ngoài tuấn tú, ăn nói hay, nhưng mấy năm gần đây không hiểu sao lại thích vi hành, còn thích mang mỹ nhân từ ngoài cung về.
Mỗi lần có thêm một mỹ nhân, chúng ta lại nhìn nhau đầy cảm thông trong buổi trà đàm ở hậu cung.
Dung mỹ nhân: "Hừ, lại đi lừa người rồi."
Triệu Tiệp dư: "Còn không phải sao? Ngày trước Lý Chiêu nghi chẳng phải cũng vào bằng cách đó ư?"
Lúc ta quen Tiêu Lãng, chỉ nghĩ chàng là một công tử nhà giàu, thân quen rồi còn hỏi chàng: "Nhà ta cũng coi như có chút tiền, bản thân ta cũng có chút tài, dù không dựa vào gia đình, cũng có thể cho chàng cuộc sống tốt. Nếu chàng bằng lòng, có thể..."
Có thể ở rể.
Tiêu Lãng nhìn ta cười như không cười, ánh mắt nhàn nhạt như nước hồ thu, nhìn đến nỗi lòng ta ngứa ngáy.
Không lâu sau, trong cung liền có một chiếc kiệu nhỏ đến. Ta chán nản nhổ hạt dưa, thì thầm đưa ra một suy đoán.
"Các vị nói xem, trước đây chàng cũng thích mang nữ tử từ ngoài cung về, nhưng làm gì có thường xuyên như bây giờ? Chẳng lẽ chàng đã phát hiện ra chúng ta đang làm gì?"
Sắc mặt mọi người đều nghiêm lại, Thục phi cũng không bôi mỡ tay nữa, lưng cứng đờ bắt đầu xoa chiếc tách trà.
Chúng ta nhìn nhau.
Rất có thể.
Hoàng thượng đã hơn hai mươi tuổi rồi, đặt ở triều trước, hoàng tử nhiều đến nỗi có khi còn có thể lập thành một đội đá cầu. Mà triều đại này, trong cung chỉ có hai vị công chúa, đến bóng dáng hoàng tử cũng không có, điều này khiến cho các đại thần ở triều đình liên tục dâng sớ.
Từ việc hậu cung không có con để khuyên Hoàng thượng nạp thêm mỹ nữ, đến nay đã bắt đầu quan tâm đến long thể.
Ý tứ gì thì không cần nói cũng rõ.
Hoàng thượng nghe thấy rất tức giận, đến chỗ ta thì đập vỡ tách trà, sắc mặt âm u: "Đám người đó nghĩ trẫm không biết ý tứ của họ sao? Sao hả, công chúa còn sinh được, lại nghi ngờ bản lĩnh của trẫm?"
Ta nắm chặt khăn tay gật đầu đồng ý. Sau đó âm thầm hít thật mạnh hương xông — hương của Triệu Tiệp dư làm ra, chắc chắn là hàng tốt.
Dung mỹ nhân tính thẳng, nói chuyện cũng không vòng vo: "Vẫn có một hai người muốn sinh, chuyện này, không thể ngăn cản. Chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút là được."
Vừa dứt lời, Tố Tâm cúi người vén rèm cửa, vẻ mặt ngượng ngùng.
Thục phi gật đầu: "Nói đi."
"Hoàng thượng... đã hồi cung. Còn sắc phong một vị thái nữ."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất