Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 460: Chơi Thật Rồi

Sau khi Lục Vũ tiễn vào Thiên địa vạn hóa chung. Phương Vân cũng theo chân bước vào Thiên địa vạn hóa chung.

Hắn bước vào cấp Thiên Tượng không lâu, thực lực còn có không gian tăng lên. Cũng đúng lúc mượn khoảng thời gian này, tu luyện ổn định lại căn cơ.

“Ông!”.

Trong hư không một tiều chung bằng ngón tay cái màu vàng chấn động hạ xuống, lặp tức xông vào sóng biển.

Trong nháy mắt đã chui vào trong cơ thể một hải ngư đi qua.

“Rầm!”.

Hải ngư này ở trong nước đờ đẫn một lát, sau đó mãnh liệt hất đuôi lên, hướng về phía Tôn Thế Khôn mà lao qua.

Tôn Thế Khôn trong nước ra sức vung vẩy, hai tay giãy dụa.

“Biểu ca, đừng đùa. Một chút cũng không có ý nghĩa...”

“Biểu ca, ta sai rồi Có chuyện gì, huynh cứ việc nói thẳng, ta sửa!”

“...Thật sự một chút cũng không dễ chơi! Biểu ca, nhanh cứu ta lên!”

Tôn Thế Khôn đối với bầu trời kêu lên, nhưng mà chung quanh trống rỗng, đừng nói người, ngay cả thuyền cũng không có một con. Nếu như chân khí còn, hắn căn bản sẽ không sợ nước, nhưng hiện tại chân khí bị khóa lại, biển rộng lại mênh mông khôn cùng, hắn cũng không nhịn được trong lòng mờ mịt.

Tôn Thế Khôn tuy trời sinh tính tản mạn, nhưng cũng không ngu xuẩn. Hắn hiểu rằng, Phương Vân khẳng định đang ở gần đây, bằng không, hắn không có khả năng yên tâm như

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” Tôn Thế Khôn đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cấp tốc chuyển động, nghĩ biện pháp. Đột nhiên, ánh mắt hắn vừa chuyền, lập tức hét lớn:

“Ai da, không ổn rồi, ta bị chuột rút, không còn khí lực!”

Tôn Thế Khôn hai tay giơ lên, làm ra trạng thái co rút, đồng thời sắc mặt trở nên tái nhợt, nổi lên gân xanh cuồn cuộn. Chỉ trong chốc lát, Tôn Thế Khôn đột nhiên chìm thẳng xuống dưới đáy biển.

“Hắc hắc, biểu ca, ta cũng không tin người sẽ xem ta chết!”

Tòn Thế Khôn trong lòng cươi nói. Hắn đây cũng là không có biện pháp nào, nếu như không nghĩ biện pháp bức Phương Vân ra, chỉ sợ vài ngày sau này, thật sẽ ngâm mình ở trong nước biển.

Một trượng, năm trượng, mười trượng...

Tôn Thế Khôn một đường hướng xuống dưới nước chìm xuống. Hai mươi trượng, năm mươi trượng, tám mươi trượng...

“Không thể nào, còn không có xuất hiện. Hắn sẽ thật thấy chết mà không cứu chứ!...”

Tôn Thế Khôn cảm giác bốn phá im ẳng, không có bất cứ động tĩnh gì. Trong lòng cũng có chút luống cuồng:

“Không đúng, biểu ca chắc chắn sẽ không nhẫn tâm như vậy. Ta là thân thích duy nhất của hẳn. Hắn nhất định ở gần đây. Ừm... diễn trò phải diễn cho trót, xuống sâu hơn một

Hắn suy nghĩ như vậy, tiếp tục chìm xuống dưới.

Một trăm trượng, một trăm tám mươi trượng, hai trăm trượng...

“Biểu đệ này của ngươi, thật đúng là có chút tiểu thông minh!”

Lục Vũ ngồi ở trang Thiên địa vạn hóa chung, xuyên thấu qua thân cá, nhìn sang Tôn Thế Khôn một đường chìm xuống nói

Mặc dù đối với loại thủ đoạn này của Tôn Thế Khôn rất vô sĩ, nhưng Lục Vũ không thừa nhận cũng không được, người này quả thật có gan. Hắn bày ra trò này cũng không đơn giản, nhưng trò này rất dễ mất mạng.

Hắn hiện tại chân khí bị khóa lại, cùng người thường không sai biệt lắm. Một khi ở trong nước chìm quá sâu, lại hít không được không khí, thật có khả năng chết ở bên trong.

Phương Vân vẫn không nhúc nhích, hải ngư bị hắn khống chế cũng lơ lửng ở trong nước biển, yên lặng nhìn Tôn Thế Khôn nhằm vào chỗ sâu trong hải dương mà rơi xuống.

Hai trăm năm mươi trượng, ba trăm trượng, bốn trăm trượng...

Áp lực nước càng lúc càng lớn, Tôn Thế Khôn đã cảm thấy ý nghĩ có chút mất linh quang, nhưng bốn phía vẫn không có động tĩnh, hắn cắn răng một cái, tiếp tục hướng về chỗ càng sâu chìm xuống.

Năm trăm trượng, bảy trăm trượng, một ngàn trượng, một ngàn tám trăm trượng...

Áp lực nước cường đại từ bốn phương tám hướng vọt tới, Tôn Thế Khôn cảm giác ý nghĩ đờ đẫn, hơi trong lồng ngực, cũng tiêu hao gần hết. Nhưng vẫn là không có nhìn thấy Phương Vân xuất hiện.

“Đáng chết! Ta thật không nên nói mình biết bơi lội!”

Tôn Thế Khôn trong lòng hối hận cuống quít, hắn cảm giác được thân thể càng ngày càng không còn chút sức lực nào. Tuy chân khí bị phong, nhưng ý thức võ đạo còn đó, hắn cảm giác được, nếu chìm xuống chút nữa, chỉ sợ thật phải chết.

Nước biển càng ngày càng lạnh như băng, ánh sáng cũng càng ngày càng mờ. Trong khỉ Tôn Thế Khôn còn đang suy tư Phương Vân rốt cuộc có thể trước khi hắn triệt để hôn mê mà xuất hiện trước mặt hắn hay không, thì đột nhiên một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt, từ trong lòng thăng lên. Tôn Thế Khôn trong nháy mắt cảm giác được vài luồng sát khí

Chì trong tích tắc, Tôn Thế Khôn đột nhiên thanh tinh. Trong tích tắc, nương theo ánh sáng yếu ớt dưới đáy biển, hắn thấy được chung quanh đáy biển, xuất hiện hơn mười hung vật biển sâu, vây lưng dựng thẳng lên hàm răng như đao kiếm, khiến cho Tôn Thế Khôn trong lòng phát lạnh:

“Cá mập!”.

Nếu đối là bình thường, hắn khẳng định nhìn cũng không nhìn vào trong mắt. Nhưng mà hiện tại, chân khí của hắn bị khóa, tựa như một người trưởng thành, bị chặt chặt đứt hai chân, rơi vào tính trạng nửa tàn phế. Hơn mười cá mập, đủ đề uy hiệp tính mạng của hắn. Hơn mười cá mập cùng một chỗ công kích, chỉ cần trong nháy mắt là có thể đem hắn xé thành mảnh nhỏ. Khoảng cách gần như vậy, dù là Phương Vân phát hiện, chỉ cần chậm một chút, tính mạng của hắn sẽ tiêu tùng.

Tôn Thế Khôn quát to một tiếng, toàn thân thoáng cái căng thẳng, trong lòng dâng lên một cổ muốn sống mãnh liệt.

Đây cũng không phải là vui đùa, trực tiếp uy hiếp đến tính mạng.

Tôn Thế Khôn không biết khí lực ở đâu, hai chân bắn ra, lập tức muốn trồi lên mặt biển.

“Xẹt!”.

Nước biển động lên, hầu như là đồng thời, năm cá mập biển sâu, từ năm phương hướng, như điện xẹt phóng về phía Tôn Thế Khôn. Bốn phía vẫn không thấy bóng dáng của Phương Vân.

Tôn Thế Khôn hiện tại chỉ có hai lựa chọn: Tin tưởng Phương Vân, sau đó mặc cho số phận, xem Phương Vân có kịp vào giây phút cuối cùng ra tay cứu hắn hay không. Nhưng Phương Vân chỉ cần muộn một bước, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Thứ hai là phải tự cứu lấy bản thân, chạy trốn lên mặt biển trước rồi nói sau!

“Rẹt!”.

Tôn Thế Khôn tuy tránh khỏi bốn cá mập biển sâu, nhưng mà bị cá mập biển sâu thứ năm lao qua, lập tức đùi tê rần, một dòng máu chảy ra, đã bị cắn mất một miếng thịt. Hắn toàn thân mãnh liệt co giật, rốt cuộc đã biết, lúc này đùa đã thành thật.

“Sao có thể như vậy. Chẳng lẽ biểu ca gặp phải kẻ địch, bị ngăn ở trên đường!” Tôn Thế Khôn trong lòng trầm xuống.

“Xẹt!”

Máu khiến cho cá mập biển sâu chung quanh trong nháy mắt điên cuồng, tất cả cá mập biển sâu lộ ra răng nhọn trắng hếu, tựa như tia chớp, nhằm về phía Tôn Thế Khôn vọt tới.

“Trốn!” Tôn Thế Khôn trang đầu trống rỗng, không suy nghĩ điều gì khác nữa, trong đầu chỉ tồn tại ý niệm sinh tồn, tứ chi kích thích điên cuồng hướng mặt biển vọt tới.

Cách Tôn Thế Khôn ngoài mấy trăm trượng, một hải ngư màu đen nhạt lơ lửng, vẫn không nhúc nhích. Hai mắt yên lặng chăm chú nhìn vào Tôn Thế Khôn đang điên cuồng chạy

Trong cơ thể cá, có một tiểu chung. Lục Vũ cùng Phương Vân xếp bằng ở trong chung, thần sắc bình tĩnh, vẫn không nhúc nhích.

“Ngươi đem những cá mập này gọi tới, còn cắn hẳn một miếng thịt, thật không sợ hắn gặp chuyện không may sao. Nếu hắn biết những cá mập này là ngươi điểu khiển, cho dù ngươi là tốt cho hẳn, chỉ sợ hắn cũng có khả năng trở mặt tại chỗ” Lục Vũ nói

Phương Vân trầm mặc không nói, một lát sau nói::

“Ta hôm nay võ đạo tiến cảnh cực nhanh, nhưng mà không thể phân thân, không thể lúc nào cũng chiếu cố đến hắn được. Hắn hiện tại còn có thể dựa vào ta, tương lai thật gặp được đại nguy hiểm, ta lại không ở đó, hắn nên làm cái gì bây giờ? Võ đạo một đường, hắn hiện tại gặp là hung hiểm yếu nhất, thấp nhất. Đối thủ trong võ đạo, đâu chỉ là cá mập. Luận nham hiểm, giảo hoạt căn bản không phải những cá mập này có thể so sánh. Hắn nếu như ngay cả cửa ải này cũng chạy không khỏi, ta sẽ không chút do dự phế bỏ võ công của hắn, miễn cho hắn tương lai trở thành quân cờ của người khác, bị người khác chỗ lợi dụng, cuối cùng chết thê thảm!”

Phương Vân ánh mắt bình tĩnh, trong giọng nói để lộ ra một loại quyết đoán cùng lãnh khốc. Tôn Thế Khôn vốn không thích hợp tu tập võ đạo, nếu như phế bỏ võ công của hắn, đối với hắn có lẽ là phúc không phải họa. ít nhất, hắn còn có thể bình an qua hết phần đời còn lại.

Phương Vân tâm niệm vừa động, một cỗ tinh thần lực tuôn ra. Sau một khắc, càng nhiều cá mập từ bốn phương tám hướng tập hợp lại.

Lục Vũ trong lòng chấn động, rốt cục không nói thêm lời nào.

Ngoài mấy trăm trượng, Tôn Thế Khôn đang cực lực giãy dụa. Theo đạo lý, không khí trong lồng ngực của hắn, đã sớm hẳn là đã tiêu hao hết. Nhưng hắn hiện tại không những là còn sống một cách không ngờ, ngược lại còn sinh long hoạt hổ gần như điên cuồng.

Người đang tiếp cận từ vong, luôn có thể bộc phát tiềm lực lớn nhất!

Nhìn sang cá mập như thủy triều từ bốn phương tám hướng vọt tới, Tôn Thế Khôn trong lòng gào to một tiếng, dụng cả tay chân, điên cuồng hướng mặt biển bơi đi. Hắn rốt cuộc xác định, biểu ca Phương Vân chỉ sợ là thật đang bị giữ chân. Nếu không mà nói, căn bản sẽ không xuất hiện loại tình huống này.

Đây cũng không phải là tu luyện rồi, đây là muốn mạng hắn.

“Phanh!” Tôn Thế Khôn trong lúc võ tình một cước đá ra, một cá mập bị đá bay ra hơn ba trượng, trên đầu bị phá vỡ, óc chảy ra, rồi không nhúc nhích. Tôn Thế Khôn ngẩn ngơ, rốt cục ý thức biết mình mặc dù không có chân khí, nhưng thân thể võ giả cường hãn còn đó. Võ giả tu vi gia tăng, chân khí tăng trưởng, đồng thời thân thể cũng được cải tạo. So với người thường cường đại rất nhiều lẩn, Tôn Thế Khôn tuy có lực lượng võ đạo cường đại, nhưng mà ý thức võ đạo còn không có theo kịp.

Tôn Thế Khôn trong lòng mừng thầm, lập tức ra sức hướng về phía mặt biển dũng mãnh lao tới. Vô số cá mập, từ bồn phương tám hướng xông lại. Nếu như chỉ là một hai con, vẫn uy hiếp không lớn, nhưng đối mặt hàng trăm hàng ngàn con cá mập, Tôn Thế Khôn bất cứ lúc nào cũng có thể bị bầy cá mập chia cắt thành tùng mảnh.

Phương Vân nhìn sang Tôn Thế Khôn ở trang bầy cá mập, đau khổ giãy dụa, trong lòng như có điều suy nghĩ.

Ý chí con người, là hậu thiên tạo thành, cùng huyết thống, linh hồn đều không có liên quan gì. Tế ngộ quyết định ý chí một người. Lục này đây đem Tôn Thế Khôn vứt vào trong nước, là đối với hắn một lần cọ xát, đồng thời cũng là thực nghiệm.

Hắn hôm nay thực lực càng ngày càng cao, nhưng một đám thuộc hạ thành Hoài An, còn không có một ai vượt qua cấp Địa Biến.

Nhân tố lớn nhất, cũng không phải lực lượng không đủ, mà là vấn đề ý chí. Ý chí không đủ kiên định, sẽ bị lạc tại bảy mươi hai tầng thế giới dưới lòng đất.

Phương Vân chuẩn bị cứ để Tôn Thế Khôn bỏ đi Ma thần đài, bằng vào thực lực của chính mình, chính thức trùng kích bảy mươi hai tầng thế giới trong lòng đất. Hắn nếu như thành công, như vậy những phương pháp này, cũng có thể dùng ở trên người một đám thuộc hạ của mình ở thành Hoài An.

Những người này, nếu như không thể bước qua cấp Địa Biến. Thì vĩnh viễn vẫn là một tiểu tốt không ra sao. Nếu như bước qua cấp Địa Biến, phong vương bái hầu, sau này có thể chính thức trợ giúp cho hắn.

Tòn Thế Khôn khí lực càng ngày càng nhỏ, hắn cảm giác được ý thức càng ngày càng mơ hồ. Cá mập tựa như vĩnh viễn không có cuối cùng, trên người hắn sớm bị cắn tới huyết nhục mơ hồ, hy vọng duy nhất là vọt tới mặt biển. Mắt thấy cách mặt biển chỉ có hơn năm mươi trượng, nhưng sức lực của hắn thật sự là đã tận lực.

“Biểu ca, cái này chơi xong rồi, hắn nhất định là không thấy được ta...”

Tòn Thế Khôn ý thức dần dần lâm vào mơ hồ, khí lực cũng càng ngày càng nhỏ. Dần dần chìm xuống đáy biển. Lần này là thật tiềm lực đến cuối cùng.

“Ầm!”

Một cỗ nước ngầm từ đáy biển vọt tới, mãnh liệt nâng Tôn Thế Khôn đưa lên mặt biển.

“A”.

Đột nhiên tiếp xúc không khí, Tôn Thế Khôn ý nghĩ thanh tỉnh một phần, sau đó dụng lực, hít mạnh một hơi không khí, mãnh lực phát ra một tiếng thét dài:

“Rốt cuộc đã thoát ra được...”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất