Cửa sổ của Tống Dương không phải ai cũng mở được. Không phải kịch độc dính vào là chết ngay ở bên phải, nhưng mê man một trận cũng là không tránh khỏi.
Tuy người đàn ông vạm vỡ ngất đi, Tống Dương vẫn trả lời nghi vấn của hắn:
- Một thân cần mẫn định vị, muốn nghe không ra cũng khó.
Vương tử Hồi Hột mặt có cải trang, nhưng hình dáng thì không thay đổi, đối với Tống Dương vốn không khó để nhận ra, hơn nữa Tống Dương có cái mũi thính, hai người giáp mặt là nhận ra được đối phương.
Nói xong, Tống Dương bắt đầu nhíu mày, những việc trước mắt có chút phiền phức, đối phương người không tệ, cứ như vậy giao gã ra thì không ổn. Nhưng binh mã bên dưới đi đi lại lại, không lâu nữa sẽ điều tra tới đây, chính vào thời điểm do dự, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, một giọng nói vô cùng quen thuộc xuyên thấu qua khe cửa:
- Tam tỷ?
Nhâm Tiểu Bộ đến rồi.
Đuôi mày Tống Dương hiện nét vui mừng, vượt qua Vương tử trên mặt đất đi mở cửa cho Nhâm Tiểu Bộ, nhận mật báo của gia tướng, còn nói thực việc lớn gì đó, giống như có thật vậy, vẻ mặt ngưng trọng, xinh đẹp trang nghiêm, nhưng có nằm mơ cũng không thể ngờ, người mở cửa lại là Tống Dương. Nhâm Tiểu Bộ "a" một tiếng nhỏ, làm Thiết vệ Tần Trùy đứng sau nàng kinh hãi suýt nữa thì rút đao rồi, sau khi nhìn rõ là Tống Dương, người đàn ông xấu cũng sửng sốt.
Nhâm Tiểu Bộ đứng ngây ra nhìn Tống Dương, kinh ngạc, thử do thám, cuối cùng mở miệng nói:
- Ngươi, ngươi là ai?
Công chúa lờ mờ rồi, nàng cảm thấy Tống Dương không thể nào lại quay về, cho dù rõ ràng trước mắt chính là người này, nàng vẫn không tin. Nếu trước mắt người đàn ông giống Tống Dương y đúc này không phải là Tống Dương, vậy...
- Ngươi là ai?
Tống Dương cười:
- Ta là người cộng tác của nàng. Tìm nàng để cùng nhau phá án.
Ngay sau đó, Nhâm Tiểu Bộ phục hồi lại tinh thần, vì quá hưng phấn, khuôn mặt đỏ bừng lên, sự vui mừng hoan hỉ từ trong lòng dâng lên, đủ để khiến tất cả mọi người đều thấy vui mừng thay nàng, tươi cười thay cho nàng.
Chỉ tiếc là bên cạnh còn có Tần Trùy, cho nên không dám nhảy vào ôm lấy Tống Dương. Lần đầu tiên trong đời, Nhâm Tiểu Bộ "hận" Tần Trùy như vậy.
Tần Trùy biết điều, đang muốn cáo lui xuống dưới lầu chờ đợi, nhưng ánh mắt đảo qua thấy phía dưới có một thanh niên to cao đang nằm, hắn lại ngừng bước. Nhâm Tiểu Bộ cũng nhìn thấy người này, tiếp cận nhìn kỹ, xác định mình không quen, mới quay đầu hiếu kỳ hỏi:
- Ai vậy?
- Hồi Hột Nhi, là một Vương tử. Cải trang thành người Hán.
Nhâm Tiểu Bộ trừng mắt nhìn, nghĩ không ra tại sao lại có người Hồi Hột ở đây, nhưng nàng nhanh chóng nghĩ tới "sự kết giao" của mình liền trở nên hứng thú,:
- Người Hồi Hột, còn là Vương tử?
- Ta... ta đánh gã đi.
Tống Dương khụ một tiếng, cười. Phản ứng của Tần Trụy lại chuyên nghiệp hơn, vừa thấy mấy người này trên người có máu, lại cải trang, liền đoán được vài phần, nhíu mày hỏi Tống Dương:
- Có liên quan tới việc ngoài kia à?
Tống Dương gật đầu:
- Có liên quan, bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Tần Trùy chỉ là hộ tống công chúa tới đây, trên đường nhìn thấy quan gia làm công vụ hắn chưa hỏi, liền đáp:
- Ta đi hỏi xem, ngoài ra người này ở lại hay là để bọn họ đem đi?
- Cũng xem như bằng hữu, có thể lưu lại thì lưu lại, xem tình hình thế nào trước đã.
Tần Trùy gật đầu đồng ý, dặn dò một người canh ở ngoài cửa, còn bản thân thì đi nghe ngóng tin tức. Bên Tống Dương cũng không nhàn rỗi, để Hồi Hột nhi ngồi dậy, giúp gã giải độc trước, rồi cởi bỏ quần áo giúp gã chữa thương. Trên người Tát Mặc Nhĩ Hãn có một vài chỗ thương tích do kiếm, nhưng đều là vết thương ngoài da, không đáng kể, nhưng xương sườn của gã bị chặt đứt mất hai cái, kinh mạch cũng bị đứt, xem ra có lẽ là bị một chưởng của cao thủ.
Mà phiền toái nhất chính là bệnh cũ của gã chưa hết, lại bị thêm vết thương mới cùng phát tác, tình hình không mấy lạc quan.
Tống Dương lập tức ra tay cứu giúp, Nhâm Tiểu Bộ cũng không quấy rầy hắn, chỉ ngồi một bên, hai tay chống cằm, mắt dõi theo từng động tác của hắn, nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp nhàn nhạt, chân thật. Hiện giờ Tống Dương với dáng điệu chăm chú trị liệu này, khiến nàng nghĩ lại tên khám nghiệm tử thi bận rộn đi tới đi lui trong quán trọ năm đó.
Sau đó không lâu, Tần Trùy đã thăm dò được rõ tình hình, trở về nhà trọ nói với Tống Dương:
- Lúc hoàng hôn, Quốc phu nhân mang theo đứa con út ra ngoài, vừa ra đến cửa, ngay cả đường cái còn chưa tới, đột nhiên bị đạo tặc tập kích.
Nhâm Tiểu Bộ ồ một tiếng:
- Là gia quyến của Hồ đại nhân sao? Dân tộc Hồi Hột muốn đối phó với phu nhân của Hồ đại nhân ư?
Tả thừa tướng nhận hoàng ân, được ban thưởng "cáo mệnh", ông ta thuộc hàng nhất phẩm, phu nhân của ông ta cũng là cáo mệnh nhất phẩm, thượng quốc phu nhân.
Tần Trùy đâu biết động cơ của Hồi Hột nhi, hắn chỉ là nói rõ tin tức mình thăm dò được:
- Bốn tên đạo tặc thân thủ cao cường. Vừa ra tay liền đánh bại số hộ vệ đi theo, trong đó một người đã thẳng tay giết chết con út của Hồ đại nhân.
Con đường làm quan cả đời của Hồ đại nhân ngay thẳng, làm quan thuận buồm xuôi gió, nhưng chuyện con nối dõi thì lại không thuận, giống như bị trúng bùa vậy, sinh hết tiểu công chúa này đến tiểu công chúa khác, mà vẫn không có một cậu con trai, mãi đến 5 năm trước, cuối cùng cũng có quý tử, Tả thừa tướng vui mừng khôn xiết, nước mắt giàn giụa.
Đứa con trai là vợ lẽ sinh ra, nhưng là cháu đích tôn của Hồ gia, thượng quốc phu nhân luôn dốc lòng che chở cho nó từ khi còn nhỏ, lần này gặp phải đạo tặc dũng mãnh, bà cũng biết nếu bảo bối này mất đi từ tay mình, khi trở về Hồ đại nhân thế nào cũng ăn tươi nuốt sống bà, nhìn thấy hộ vệ cũng như không, bà mạnh mẽ rút cây trâm dài đâm vào thái dương của đứa con út.
Nhâm Tiểu Bộ nghe xong há hốc mồm:
- Người đàn bà này điên rồi sao?
Vừa cứu người, vừa nghe chuyện, Tống Dương cười tán thành:
- Thật đúng là có chút nhanh trí.
Đối phương chủ yếu là cướp con chứ không giết người, bất kể là muốn tiền chuộc hay là dùng đứa con này để áp chế, đều cần phải sống, lúc này đúng là ném chuột sợ vỡ đồ, đã bị cầm chân rồi. Nhưng nói đi nói lại, cách làm này của Thượng quốc phu nhân, cũng chỉ có mẹ kế mới có thể làm được, nếu là mẹ thân sinh, làm sao nhanh trí dứt khoát như vậy, cũng không có cách nào để bước qua ngưỡng ải trong lòng.
Thượng quốc phu nhân chẳng qua chỉ là lão thái thái, bốn người đối diện đều là cao thủ, kiểu giằng co này chỉ là kéo dài thời gian. Nếu không xảy ra bất ngờ, sẽ rất nhanh bị chế phục, nhưng chỉ có trì hoãn như vậy, ở góc đường lại xuất hiện bốn năm người thanh niên, nhìn thấy tình huống này liền quát to " to gan", hắn ta vừa hô thì lập tức lui lại sau, ba người phía sau đã lao lên rồi.
Mà lúc này hai bên động thủ, bốn tên đạo tặc hung ác trong nháy mắt đã đánh tan nát mười mấy tên hộ vệ, trong thời gian ngắn lại không chiếm quá nhiều tiện nghi.
Cứ như vậy giằng co qua lại, bốn tên đạo tặc không thể thuận lợi.
Con đường mà bọn chúng gây rối là con đường nào? Quan lớn các phủ liên kết với nhau, rất nhanh thị vệ các phủ ùn ùn kéo đến, kẻ ác xoay người bỏ chạy, bốn tên kia cũng nhanh chóng bị đánh tan, nhưng bọn chúng vẫn trốn được khỏi đường lớn, nên mới có cuộc truy nã lớn như bây giờ.
Những cao thủ trẻ tuổi giữa đường ra tay, chặn đánh đạo tặc cũng biến mất trong lúc hỗn loạn.
- Có người nhìn thấy hình dáng của mấy người cao thủ trẻ tuổi, trong đó kẻ hung mãnh nhất, thân hình gầy gò, khi đánh nhau vẻ mặt sát khí, đặc biệt là ánh mắt, hắn dùng song kiếm, tay trái đao, tay phải kiếm.
Nói đến đây, Tần Trùy lộ ra một nụ cười xấu xí.
Nhâm Tiểu Bộ kinh hãi, lập tức mỉm cười:
- Lý Dật Phong? Lẽ nào là cải trang?
Nói xong, nàng quay sang nhìn Hồi Hột Nhi đang hôn mê:
- Vận may của ngươi thực là không được tốt lắm.
Sự tình sơ lược được nói xong, Tần Trùy cáo lui, quay ra ngoài cửa chờ đợi. Trong nhà trọ đã có vài quan sai đến, lục soát phòng trọ tìm tội phạm bỏ trốn, nhưng có Hồng Ba thị vệ bảo vệ căn phòng, hình bộ cũng được, cấm quân cũng thế, đều không thể vào quấy rầy.
Mà lúc này, Tống Dương lại đang nhíu mày, ngừng tay bỏ dở việc chữa trị, lặng lẽ nhìn Hồi Hột Nhi, hiển nhiên là đang do dự, rút cuộc cần cứu người này hay không.
Đầu tháng tư, khi lao dịch bạo hành, Tát Mặc Nhĩ Hãn cũng đã ở Hồng Thành.
Đối với Đại Yến, cuộc chiến tranh bên biên giới Nam Lý y không hiểu nhiều lắm, nhưng liên tục thăm dò cùng với phỏng đoán, ít nhất y hiểu rõ một việc: Lạo dịch hung ác, rất có thể đến từ một loại độc nguyên do con người điều khiển.
Dịch biên ải giống như sắc thu, có thể Tát Mặc Nhĩ Hãn đã hiểu, xét đến cùng vẫn là Nam Lý thắng, vì Nam Lý bảo vệ được Hồng Thành. Nói như vậy, nếu "độc nguyên quả thật là sự thật", nó đã bị Nam Lý khống chế rồi, đã giành được rồi.
Bảo bối như vậy, đế vương nước nào có thể thờ ơ? Cho dù Tát Mặc Nhĩ Hãn bây giờ vẫn không phải Đại Khả Hãn, gã cũng động tâm như vậy.
Lúc ấy thân đang ở Hồng Thành, vị quan cao nhất tham gia chiến sự là Tả thừa tướng, theo lẽ thường, Tả thừa tướng nhất định sẽ biết "phương hướng của bảo bối", Tát Mặc Nhĩ Hãn muốn giành được "độc nguyên", thì không thể không hạ thủ từ trên người lão.
Cho nên gã đem theo ba võ sĩ lợi hại về Phượng Hoàng thành, liên lạc với cơ sở ngầm của nước mình, chuẩn bị bắt cóc con trai độc nhất của Hồ gia.
Tát Mặc Nhĩ Hãn không biết sau trận dịch ở Hồng Thành có "Đại Yến đuổi theo", Sơn Khê Tú ra tay, đang chờ đợi mọi việc, cách nghĩ của gã rất đơn giản, đoạt được con út của Hồ gia, so với việc bắt cóc bản thân Hồ đại nhân còn hữu dụng hơn nhiều, bắt buộc Hồ đại nhân phải nói ra chỗ giấu độc nguyên, sau đó Hồi Hột mới tính bước tiếp theo.
Nhưng cơn mưa ở phương nam kéo dài, sự nóng nực của sa mạc không thể đến được nơi này, vận may của họ thực sự đã hết, cơ hội thành công ngay trước mắt, lại gặp hoàng đế Phong Long xuất cung đi dạo.
Xui xẻo hơn chính là, cuối cùng vẫn dừng lại ở việc chỉ cầu Thúc thúc an tâm lạc táng, cũng không đạt được sự kinh hãi trong tay của thần y Tống.
Đường đường là Vương Gia, Vương tử của dân tộc Hồi Hột cải trang lặn lội ngàn dặm xa xôi đến bắt cóc con trai của Hồ đại nhân để cân não với Tống Dương, lẽ nào lại không thể đoán được mục đích của gã. Nhưng bình tĩnh suy nghĩ, Tống Dương cảm thấy con người Tát Mặc Nhĩ Hãn này vẫn đang do dự, một bên Nhâm Tiểu Bộ bỗng nhiên nói, giọng nhẹ nhàng:
- Cứu gã đi.
Tống Dương thoáng có chút bất ngờ Tiểu Bộ từ trước nay không quản việc của hắn. Công chúa đón nhận ánh mắt của hắn, nụ cười ngọt ngào mà thân thiết:
-Tên này cải trang rất tốt, hợp với mắt ta, không muốn gã chết, ngươi xem như là giúp ta đi.
Nhâm Tiểu Bộ bình thường rất tùy tiện, nhưng nàng cũng có suy nghĩ tinh tế, đặc biệt là khi làm những việc liên quan tới Tống Dương, sự sống chết của Hồi Hột Nhi nàng không quan tâm, nhưng nàng có thể thấy được sự do dự của Tống Dương. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.com
Nàng nghĩ không ra Hồi Hột Nhi bắt cóc con trai Hồ đại nhân thì phạm phải điều kiêng kị gì của Tống Dương, nhưng vừa rồi nàng nghe rõ, Tống Dương nói Hồi Hột Nhi cũng coi như là bằng hữu.
Nhìn bằng hữu chết mà bỏ mặc không quan tâm nhất định không phải bản chất trong tâm hắn, nếu không dựa vào tính cách của hắn lại làm sao có thể do dự.
Nhâm Tiểu Bộ không muốn khiến Tống Dương buồn bực, cho nên ôm đồm về mình, một sự tinh khôn mềm mỏng.
Tống Dương nhìn nàng, một lát sau mỉm cười, giơ tay béo mũi nàng.
Tiểu Bộ hất cằm, né tránh, mở to miệng cắn ngón tay của hắn, cắn trúng rồi. Nhưng lại chưa dùng sức thật sự, nhiều nhất cũng chỉ là cắn nhẹ tay hắn, nhưng đầu lưỡi rất mềm, nhẹ nhàng đảo quanh ngón tay hắn.
Mà người cắn kia lại đỏ mặt, cười to rồi lùi lại hai bước.
Tống Dương lại dùng kim châm tiếp tục châm cứu, Nhâm Tiểu Bộ ngồi xuống ghế, lẳng lặng nhìn người trong lòng mình đang làm việc, đợi đến khi bụng đói rồi, liền ôm lấy bát cơm trên bàn, ăn đồ ăn mà Tống Dương đã ăn mất một nửa..
Tiểu Bộ lớn rồi nhưng vẫn không chịu được đói, không chịu được buồn ngủ, vô tri vô giác, gục lên bàn ngủ luôn, vừa ngủ vừa nở nụ cười ngọt ngào.