Không khó tưởng tượng, đại hỏa quét tới, mảnh vỡ ngân giáp tan ra, chảy dọc theo kẽ nứt, đợi ngọn lửa đi qua, làm lạnh, trên mặt đất cuối cùng lưu lại một mảnh bạc sáng loáng, lưu lại lời nhắn. Trong khi làm việc, Tống Dương còn không quên cười với Tô Hàng nói:
- Hay là ta cũng khắc tên hiệu của nàng lên nhé?
Tô Hàng nhìn máu thịt bay tứ tung cách đó không xa, thân thể nhẹ nhàng run lên:
- Đừng làm ồn, căng thẳng chết được, ta sợ.
Lúc này một tên quan Nam Lý vội chạy lại gọi đám người Tống Dương nhập đội, Yến binh lại có nguy cơ, trước mắt không thể chống đỡ được, vẻ mặt quan Nam Lý đau khổ, không biết là đang oán giận hay là sợ hãi, cứ nói đi nói lại:
- Phen này không trốn thoát được, chết chắc rồi, chết chắc rồi.
Đúng vậy, chết chắc rồi, những người này nhìn việc vẫn rất rõ. Loạn dân thế lớn, không bao lâu sẽ phá tan phòng tuyến…
Đột nhiên, xa xa bỗng bùng lên một tiếng gào thảm rung trời.
Cảnh vệ kinh sư trọng địa sớm đã thành một khối liên kết, tiếng kèn cầu cứu của bên này Hoàng cung cùng vang xa, các đội lập tức điểm binh xuất trận, một chút công phu là đã giết tới trước mắt, bạo loạn có mãnh liệt như thế nào đi nữa, dù sao cũng là những người bình thường tay không tấc sắt sao chống chọi được đội quân tinh nhuệ của Đại Yến, căn bản ngay cả kiên trì cũng không làm được, trong khoảng cách đám đông đã tán loạn.
Nhưng trốn không thể trốn. Trong cung truyền ra tiếng kèn, truyền ra chính là hiệu lệnh "giết hết".
Đám người dày đặc đã chiếm giữ tất cả các con đường, bạo động dễ dàng, nhưng các kị sĩ của Yến quốc cũng không xa trung tâm, cửa đi ra đã hoàn toàn bị khóa chặt. Châu Tài đại chiếm thượng phong không muốn rời khỏi, bây giờ hiện tượng thất bại đang hiện ra nên cân nhắc có nên chạy trốn không? Thiên hạ đâu có chuyện dễ dàng như vậy.
Lúc này, màn huyết tinh tối nay cuối cũng cũng từ từ kéo màn, khi cầm đèn trong lồng sắt đã bị đánh dã man, nhoáng một cái mấy chục người đã ngã xuống, nhưng so với hiện giờ thì chẳng tính là gì? Đội cung tên vài lần định bắn, nhưng kỵ binh lại đánh một vòng bất ngờ, phút chốc biến thành huyết hà thi lộ (sông máu đường thây).
Trong vòng một ngày dân Yến đã trải qua một trận cười lớn, cực vui, cực hận, cực phẫn nộ, đến bây giờ lại có cả bi phẫn, từ trên trời rơi xuống đất, tiếng khóc tiếng thét, lại nào có ai nhớ rõ, trước đó không lâu, bọn họ vung tay hô to với thiết lung, giết, giết, giết, lúc đó vui sướng biết bao?
Giống như vậy, không đến một canh giờ, người dân Yến đã bị giết sạch, hoàn toàn là một mặt nghiêng về Thùy giết không còn một ai sống sót, gần như tất cả đều đã hết hy vọng.
Sắc mặt của Hồ đại nhân rất âm trầm, nói nhỏ với Tống Dương:
- Tình thành phô diễn trọng binh, dân biến như vậy, chung quy không thành ra không khí gì, triều đình sẽ nhanh chóng nắm được đại cục. Cảnh Thái phải giết ngươi, sau đó mới thừa dịp loạn chạy đi, nếu còn có thể sống sót, chúng ta sẽ gặp lại ở Nam Lý.
Tống Dương không vội trả lời, mà hỏi lại:
- Vậy các ngươi thì sao?
Hồ đại nhân lắc đầu:
- Luôn phải có người ở lại giao chiến với Cảnh Thái.
Tống Dương nhíu mày:
- Ngài ở lại cũng không gặp được Cảnh Thái.
Một khi Túc Thùy Thanh bạo loạn, quân bình định của Yến quân sẽ thừa cơ xông tới, ngộ thương, khó tránh khỏi Nam Lý sẽ bị giết hết, từ đặc phái viên tới kỳ sĩ rồi cả ba trăm cấm vệ, đều sẽ chết, trong loạn dân bạo động.
Bốn đặc phái viên ở quảng trường đã liên quân, thêm vào đó hơn một nghìn người, nhưng liên quân yếu ớt như vậy? Hồi Hột cũng là một Khôi thùy nhất phẩm lôi, nhưng nó lại hết sức quan trọng với Đại Yến, toàn bộ dựa vào nói mới gắn kết với Khuyển Nhung và Thổ Phiên, Cảnh Thái còn lại một hai thần trí, đều sẽ không giết sứ đoàn Hồi Hột.
Tình thành loạn lạc như vậy, lòng dân xao động, Cảnh Thái nhất định phải đàn áp việc này, có vội, vừa rồi tuyệt đối không phải là cơ hội tốt cho Thổ Phiên, Khuyển Nhung, do đó, hai đặc phái viên của hai cường quốc này cũng vô phương.
Tình hình như vậy, Cảnh Thái phải trấn an quốc nội, rất có thể sẽ thay đổi thủ đoạn, đánh một hai nhà. Đánh ai? Cùng đánh Thổ Phiên và Khuyển Nhung, không chừng sẽ phải khổ chiến vài năm, chỉ có mỗi Nam Lý dễ bắt nạt, muốn đánh thì đánh, muốn ngừng thì ngừng, hơn nữa đánh nhất định sẽ thắng.
Mặc dù không đánh nhau, đối với Hồ đại nhân, Cảnh Thái muốn giết thì giết, đến binh còn có thể cho hả giận, dù sao Nam Lý cũng không đủ năng lực, cũng không dám phản công, nước yếu không ngoại giao, vẫn là đạo lý như vậy.
Tai nghe mới biết, chỉ cần Yến binh khống chế thế cục, liên minh bốn nước lập tức sẽ đánh vào, hoàn toàn không thể trông cậy.
Hồ đại nhân thấu đáo sự tình, làm sao không nhìn ra kết cục này, nhưng hắn vẫn lắc đầu:
- Bản thân của ta chính là đại diện công đạo, tóm lại, ta là chủ quản, ta không thể đi, nếu không Cảnh Thái vu ta là tình báo của Nam Lý kích động bạo động ở Tình thành, ….
- Ngài ngay cả thi thể cũng không còn, thật đấy.
Tống Dương ăn nói vô lễ, nhưng giọng điệu thành khẩn. Text được lấy tại TruyệnFULL.com
Hồ đại nhân nghe vậy, nhảy dựng lên:
- Sao ngươi nắm chắc vậy?
- Tình trạng hỗn loạn còn sớm, hơn nữa, còn có thể có một trận đại hỏa, bắt đầu cháy từ phía trước, cuối cùng sẽ quét qua hoàng cung, nơi chúng ta bây giờ có thể nhìn thấy, đều sẽ biến thành một đống cháy trụi, lưu lại là rất hồ đồ, e là không nhận ra được.
Tống Dương nói chuyên nhỏ giọng xuống, lại hỏi lại:
- Ngài không phải biết ta muốn phóng hỏa sao?
Phó Lôi sáng nay, từng thăm dò hỏi một câu, tuy không nói rõ, nhưng đủ để Tống Dương hiểu, lão biết kế hoạch phóng hỏa của hắn.
Hồ đại nhân hừ một tiếng:
- Ta chính là muốn nói với ngươi vài chuyện, ngày ngày không rời khỏi Chu Nho và người mù, tìm tới bọn họ ngoại trừ phóng hỏa ra, còn có thể làm việc khác sao, nhưng nhưng ta không biết, là phóng hỏa lớn như vậy.
Tống Dương cười:
- Hồ đại nhân khinh thường kỳ sĩ Nam Lý chúng ta rồi, người phóng hỏa và Quỷ Cốc Tử, đều là những người tài ba. Không cần phí lời, hoặc có thể sống sót, nhưng không thể cam đoan, tóm lại là có cơ hội, ngài có đi theo ta không?
Hồ đại nhân lập tức trả lời:
- Vô nghĩa, có thể sống ngốc mới lưu lại.
Tống Dương bật cười, thế mới biết, lão đầu trước đó là trước khi chết mới có thể nói vài câu khẳng khái
Hồ đại nhân lại hỏi:
- Rút cuộc trốn thế nào?
Tống Dương chỉ vào Quốc sư ở cách đó không xa, nói với Hồ đại nhân:
- Chúng ta ra khỏi thành với ông ta, sau đó " xem vận may".
Hồ đại nhân sửng sốt:
- Ông ta sẽ bảo vệ chúng ta sao?
Nói xong, lại cười khổ:
- Cho dù có thể ra khỏi thành thì sao chứ, Tình thành cách Nam Lý ngàn dặm xa xôi, dựa vào mấy người chúng ta có thể trốn khỏi đây sao?
Tống Dương cười ha hả:
- Con người ngài, sao lại luôn nói những câu ủ rũ thế, trốn rồi xem sao, chắc là không thể chạy xa được. Nhưng...
Nói xong, sắc mặt của Tống Dương trầm xuống:
- Mười, hai mươi người, có cơ hội trốn thoát, tất cả thì không thể.
Cả đoàn Nam Lý là hơn bốn mươi người, ngoài ra còn có ba trăm cấm vệ, trừ phi Tống Dương hóa thân Phật tổ ra, nếu không đâu thể mang nhiều người vậy.
Cấm quân ở bên cạnh Hồ đại nhân, lúc trước Tống Dương nói chuyện vẫn rất kiêng nể, tướng quân quay đầu cười với Tống Dương:
- Vô phương, tính mệnh của Hồ đại nhân và mười kỵ sĩ là chức trách của mạt tướng.
Tống Dương thở dài, không biết nên nói gì với gã, lúc này, không biết nơi nào truyền đến bốn cấp, tiếng pháo hiệu sáu nhịp vang hòa hoãn,, dân loạn tới….. lại đã xuất hiện một đội Yến binh, bao gồm cả cấm vệ quân tinh nhuệ trong cung tất cả đều lộ ra vẻ mặt mơ hồ chưa từng nghe, không hiểu.
Pháo lệnh, hiệu lệnh, tiếng trống đều có tiết tấu, tiết tấu không giống nhau biểu thị chỉ lệnh bất đồng, kinh sư tinh nhuệ tất cả đều vỗ ngực, nhưng tiếng pháo vừa rồi, trước đây thật sự chưa từng nghe qua. Một lát sau, vó ngựa ù ù, một đội hùng binh tiến vào Tình thành.
Nhìn trang phục, giáp trụ cùng vũ khí, rõ ràng là cấm thảo không thể nghi ngờ, nhưng bọn họ đều thoát khỏi tướng mạo của người Thùy, lấy một cây cỏ màu bạc lụa. Giơ lá cờ hiệu càng không phải là cờ Yến, Hoàng kỳ, long kỳ.
To như vậy, chữ ở giữa, đúng là chiến kỳ trấn quốc năm đó.
Cũng là Đàm quân " quân mã tinh nhuệ " huấn luyện có tố chất, đến mà không chút dấu hiệu, đánh thẳng vào điểm yếu của quân Yến, lập tức chiếm thế thượng phong, vốn đã nghiêm mật bao vây quân Thùy, lại bị phá vỡ vòng vây. Mà tướng sĩ Đàm quân đang chém giết cũng đồng thời hô lớn:
- "Trung thành dưới trướng Trấn quốc công, thề sống chết bảo vệ Tình thành.
Phản quân nổi dậy.
Trước tiên đem vạn dân Thùy rơi vào nước lửa, rồi lại cứu bọn họ ra khỏi nước lửa, việc làm này không chừng quốc ngỗ sẽ làm, Trấn quốc công cũng làm đúng như vậy.
Trấn quốc công tối nay tạo phản, có ba mục đích: Giết Cảnh Thái, đánh số chữ, chiếm lòng dân.
Trong ba việc này chỉ cần làm thành, ông ta sẽ ổn định không thiệt.
Trấn quốc công? Trấn quốc công ở đường Tứ Bình sao? Ông ta chẳng phải mắc bệnh mười mấy năm nay, mùa xuân năm nay chẳng phải đã bị chết cháy trong nhà rồi sao? Đột nhiên lại đến cứu loạn dân thùy thế này, dường như mọi việc đều có chút mơ hồ.
Rất nhanh phản loạn cấm quân hội hợp với dân Thùy phản loạn nói rõ chân tướng: Cảnh Thái làm hại trung lương, Trấn Quốc Công bệnh nặng vì bị hạ độc, may mà Tiên hoàng đánh giá khiến gian kế của Cảnh Thái thất bại, lão Soái đã bình phục, vốn đã nản lòng định ở ẩn, không ngờ hôm nay hôn quân làm loạn, không chỉ muốn giết riêng Quốc sư còn muốn tiêu diệt toàn thành, Trấn Quốc Công giận dữ truyền lệnh, các tướng sĩ dưới trướng phải rút gươm.
Trấn Quốc Công phất cờ khởi nghĩa không phải muốn đẩy lật Đại Yến, mà là phản đối bằng vũ trang, Cảnh Thái thoái vị mời Tân Quân nhân từ đăng cơ.
Tình hình nguy cấp, mệnh ở sớm tối, bỗng nhiên có một đội cường binh tiến tới, họ bức bách, một nhóm dân chúng phản loạn vô cùng cảm kích về trí đức của Đàm, đâu có thể chỉ cảm kích, so đo, phản ứng của Trấn Quốc Công đủ nhanh, lúc này Chủ tướng của phản quân truyền lệnh, phân ra làm hai đội nhỏ đi ngăn chặn Yến quân tập trận, đội quân vội giăng cơ, từ trong đội ngũ mang ra hơn mười xe ngựa, phía trên chở đầy ắp đều là binh khí.
Phản quân truyền lệnh hô to:
- Bây giờ chỉ có bấy nhiêu, cũng chỉ như muối bỏ biển, mãi không thể đủ được. Nhưng ta biết, đi mười dặm về hướng đông, trên đất Thùy có bí ngạn Hoàng thành, quân giới vô số, còn có vô ngàn tiền bạc và lương thực, có dám xông vào theo ta không? Cầm đao lên nào.
Một mệnh lệnh khác được truyền xuống:
- Cảnh Thái tàn sát quân Thùy, nếu không thể buộc lão thoái vị, ngày sau đợi lão lại nắm quyền, tất sẽ giáng tội lớn cho Chu Thùy. Tối nay, nhất định phải là ngươi chết ta sống.
Lời nói vừa buông ra, trong sân, đàm quân, cùng kêu lên, một câu lặp lại:
- Yến Nhi lang, cứu lấy non sông của tổ tiên ta, cứu lấy Đại Yến của ta.
Đích thực là tiếng rền vang, làm trấn động cả một khoảng không.
Lại thêm một tiếng, dân Thùy loạn lại đánh trống reo hò, sớm đã đỏ mắt, lúc này chính là lúc nhiệt huyết sôi trào, tất cả ùa lên cướp sạch tất cả quân giới, cùng đánh phản quân, bắt đầu vọt về hướng đông, chém giết không ngừng, thi hoành vô giáo. Một bước phố dài, một bước máu.
Khẩu hiệu của Thùy ân loạn lại thay đổi lần nữa, từ Quốc Ngỗ tội gì trở thành Cảnh Thái thoái vị.
Vốn là năm bè bảy mảng dường như đều là Loạn Thùy Dân, sự xuất hiện đột ngột của Loạn Thùy Dân, trở nên có mục đích, có tổ chức Thùy, tuy toàn bộ những việc vô kỷ luật đáng nói, nhưng ngàn vạn dân Thùy có mục tiêu giống nhau, lực lượng của họ cũng nâng lên trên diện rộng, hơn phân nửa tòa Tình thành lâm vào sự điên cuồng, mà lúc này, một kinh sư khác trước sau vẫn chưa hề lộ ra thực lực, cũng rốt cuộc là nhất nhất tăng binh.
Phản quân còn đây, loạn dân chưa lui, hộ thùy pháp lại chấn triệt toàn thành, Đại Lôi âm đài xuất binh.