Từ Tình Thành tới Nam Lý ngàn dặm xa xôi, bình thường phải mất một tháng trời, ven theo các trạm kiểm soát, Tống Dương một đường có hơn phân nửa không biết võ công, thật muốn trốn về hướng nam, cho dù có sự tiếp ứng của thuộc hạ lão Cố và đám chó săn Tạ Môn, bọn họ có thê thoát khỏi truy nã, cơ hội trốn về nước cũng có hai ba phần thành công.
Nhưng từ Tình Thành chạy về hướng đông, đến bờ biển lần trước Tô Hàng rời bến trở về, khi lên bờ là mồng 1 tháng 5, đêm đó khi Tống Dương tới Minh Nhật sơn trang giết nàng, nàng đã đến nhà.
Nhiều nhất, lộ trình ba đến năm ngày, chỉ cần lên thuyền, Cảnh Thái chỉ là lực bất tòng tâm.
Lộ trình lập tức ngắn lại năm sáu lần, cơ hội bỏ chạy đã thành công hơn.
Theo sự sắp xếp của Tô Hàng, ngay cả Tống Dương khi nhìn thấy nàng dưới Tình Thành mới biết, những người khác thì càng không cần phải nói, đến giờ phút này mới biết phải ngồi thuyền trốn thoát, nhưng vài ngày ngắn ngủi, mọi người đều phấn chấn hẳn lên. Bạch tiên sinh hỏi:
- Cảnh Thái biết chúng ta và Tô tiểu thư cùng đường, sau khi vồ hụt Minh Nhật sơn trang, nhất định có thể nghĩ tới chúng ta phải dùng thuyền.
Bà ngoại vẻ mặt kiêu ngạo, trả lời thay Tô Hàng:
- Hàng tỷ đã sớm thay ta chuẩn bị thuyền rồi, giờ ngọ hôm qua, thuyền đã rời bến, hôn quân bây giờ mới tới khống chế bến tàu, giám sát các con thuyền lớn,
Tuy đưa ra vấn đề này, nhưng đáp áp cũng không nằm ngoài dự đoán của Bạch tiên sinh, cho dù Nhị ngốc đến tìm cách.
Việc này, cũng không thể sắp xếp người tới bến tàu lên thuyền, tên mập cũng thuận miệng hỏi, nghe vậy liền gật đầu và cười, liên tiếp khen tặng, Tô Hàng không khách khí, rất cao hứng nhận lấy những lời khen tặng. Đường bộ là sớm đã thiết kế xong,do bà ngoại dẫn đầu, một đoàn người đi xuyên qua vùng hoang dã, con đường ghập ghềnh khó đi, nhưng Yến binh truy đuổi cũng ít hơn nhiều, vẫn chưa gặp phải nguy hiểm chân chính, Tống Dương bắt đầu bận rộn, vừa chạy, vừa chữa trị bệnh hư thối làn da cho Hổ Phách, những vết thương này không phải là chí mạng, theo như ý của bản thân Hổ Phách không cần trị liệu, đợi lên thuyền rồi nói.
Thực ra không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng phải chịu khổ sở nhiều. Trải qua đêm mồng 8 tháng 9 hôm đó, có lẽ Hổ Phách còn chưa đủ, nhưng bất luận thế nào cũng không nỡ để bà chịu tra tấn.
Khi đi lại, nhìn "sự hiếu kỳ trong ánh mắt" của Tô Hàng, Tống Dương cũng không cần giấu diếm gì, liền đem tất cả những việc lớn nhỏ, từ đầu tới cuối kế hoạch trong vụ bạo loạn ở Tình Thành nói thẳng ra, Tô Hàng nghe xong mắt to tròn, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ ngạc nhiên:
- Tất cả đều là chàng tính kế sao?
Tống Dương lắc đầu cười:
- Mình ta làm sao làm được. Rất nhiều người tài ba cũng nhau thương lượng, đến cuối cùng vẫn là dựa vào thủ đoạn của Hàng tỷ, bọn ta mới có thể sống sót.
Đề cập tới vấn đề này, bỗng cũng nghĩ tới cuộc chiến ở Cửa Bắc, Tống Dương lại quay đầu nhìn Hổ Phách, nói:
- Không nên đợi nữa, suýt nữa hại chết người rồi.
Cơ hội ám sát Cảnh Thái, Tống Dương nhất định không thể bỏ qua, nhưng hắn cũng thực sự không ngờ, Hổ Phách có thể dừng lại đợi mình, cuộc nói chuyện giữa mẫu tử hắn cũng không thật quan tâm, mà mẫu thân thực sự lúc đó có thể làm không những chỉ có hai việc: hoặc là giữ chặt đứa con trai không để nó rời khỏi, hoặc đợi nó quay lại nếu không sẽ không đi.
- Có nên đợi ngươi hay không không cần tính.
Hổ Phách không sao, hơn nữa cũng không có hứng thú với chủ đề này, quay đầu hỏi Tô Hàng:
- Con trai ta thế nào?
Tô Hàng nhẹ nhàng, kéo tay Tống Dương lại:
- Ta không ngờ luôn cho rằng ngươi là một tên ngốc. Nào đâu ngươi luôn hung mãnh như vậy, nói không chừng thật sự đã yêu ngươi rồi, vậy thì thật phiền phức.
Nói xong, lắc đầu, tỏ rõ nỗi lòng, nhẹ nhàng tới bên Tống Dương:
- Những việc này nghe ra ta muốn ngươi.
Cơ thể mềm mại, nửa người tựa vào người Tống Dương, nhưng nàng vẫn chưa điên, nhìn phải nhìn trái, thở dài:
- Vẫn phải đợi lên thuyền hãy nói đi.
Vẻ mặt thất vọng, Tô Hàng hít sâu, đi theo vừa cười vừa nói:
- Còn có chuyện khác không, nói ra nghe xem. Cô cô sao có thể giả mạo quốc sư giống vậy nhỉ?
Nửa câu sau là nói với Hổ Phách,
Cô, đây không luận cách xưng hô, Hổ Phách không cảm thấy gì, chỉ là chỉ vào cổ họng mình nói:
- Nói cố hết sức, để con trai nói cho ngươi nghe.
Những chuyện cũ mấy mươi năm trước cũng không coi là gì, cho dù là cơ mật cũng là Quốc sư, không có quan hệ gì với đám người Tống Dương, Tống Dương biến nó thành câu chuyện để nói, nhưng lại bỏ đi đoạn của mình và Vưu thái ý.
Danh nhân bí tân, không ai không thấy hứng thú, theo Tống Dương kể lại, luôn sẽ có người lấy làm lạ, không chịu nổi dị nghị hai câu, đợi đến khi hắn nói xong hết, mọi người mới thở dài, nhưng lúc này, lão lão nhíu mày, như thoáng chút suy tư.
Tô Hàng thấy vẻ mặt hắn có chút khác thường, còn nói những việc chết chóc có bại lộ gì đó, quan tâm liền hỏi:
- Sao vậy?
Lão lão vừa cân nhắc, vừa nói:
- Hàng tỷ biết, trước đây ta ở trong cung làm người hầu, hơn nữa làm rất cao.
Cũng không phải tùy tiện theo thái giám là có cơ hội đắc tội với Hoàng đế, lão lão trong cung thân phận cũng không phải thấp kém:
- Trong cung có một số việc bí mật, bên ngoài không thể biết được, chúng ta cũng không thể tùy tiện nói, phải luôn giữ mồm giữ miệng, nhưng không cẩn thận nói lọt ra ngoài. Ái dà, cũng khó trách, làm thái giám, từ trước tới nay đều không có gì để trông cậy vào, nói láo không được, cũng có chút việc thú vị như vậy, chỉ cần không lắm lời.
Cố Chiêu Quân đứng một bên nghe, đột nhiên cười, nói với Bạch tiên sinh đứng bên cạnh:
- Ngươ imuốn không có chuyện gì, không nên nói chuyện với lão lão.
Lão lão này hay lải nhải, cũng e là không tương xứng với Bạch mập, hai người bọn họ nếu đi cùng nhau tới cùng, mọi người chắc không ai chịu nổi. Nguồn tại http://TruyệnFULL.com
- Khụ, cái miệng lưỡi này của ta, bị Cố tiên sinh chê cười rồi.
Lão lão cũng cười, có thể nói vẫn dài dòng như trước:
- Khi ta còn làm người hầu, trong cung có lão thái giám chết sớm, cũng không ai để ý, nhưng ông ấy có bộ dạng hơi giống ta, ta có nên đến thăm ông ấy một chút không, lúc trước chính từ miệng ông ấy nói ra, nghe nói một việc, hơn bốn mươi năm trước, khi Hoàng đế Khang Bình vẫn còn, hậu cung đã xảy ra một việc.
Khanh Bình là ông nội của Cảnh Thái.
Bốn mươi mấy năm trước, Khang Bình tại vị, tranh đấu trong hậu cung mãi mãi đều không thể thoát khỏi hai chữ " chiếm đoạt", trong đó người có hi vọng kế thừa ngôi báu nhất, một là " một đại hoàng tử có kinh nghiệm nhiều nhất, một người khác là người mà Khang Bình yêu quý nhất, còn là thất hoàng tử trẻ tuổi, kết quả một ngày thất hoàng tử đột nhiên mắc bệnh lạ, Tô Hàng bĩu môi, nói với Tống Dương:
- Giống như trong kịch.
Bệnh lạ có liên quan tới Thất hoàng tử, vị thái giám đó cũng nghe tin đồn, bệnh tình cụ thể chỉ có thể nói ra là " thối rữa", nhưng mục nát thối rữa thế nào ông ta cũng không hiểu, lão lão tự dưng cũng không biết gì nữa. Bệnh của Thất hoàng tử không lâu, Hoàng gia thông báo bệnh hoàng tử của họ không trị được đã chết, phong tỏa làm lễ tang. Còn về hoàng tử tại sao lại mắc bệnh hiểm nghèo, không ai dám nói, nhưng mỗi người đều có một cách nghĩ riêng.
Lại trải qua vài năm lão hoàng qua đời, Tân Hoàng đăng cơ lấy hiệu Duyên Quang, vốn mọi sự đều tốt, nhưng sau đó trong ba năm năm, không biết hoàng đế Duyên Quang mệnh phạm phải tội sát thân, mấy đứa con của hoàng đế, ngoài lão cửu năm đó mới tám tuổi ra, đều lần lượt nhiễm bệnh, qua đời, trong lòng những người dưới đều thầm nghĩ, Vạn Tuế gia nếu phải tuyệt hậu, chẳng phải là Thất điện hạ trở về trả thù sao?
Chỉ còn lại một người, Hoàng đế Duyên Quang không dám không cẩn thận, tự mình đi đến bái Phật, còn đem lão Cửu đưa vào chùa, " ăn chay niệm phật, hai năm, cầu xin Phật tổ. hai năm sau, trước khi Cửu điện hạ trở về, những người hầu vốn thân cận đều bị trục xuất khỏi cung, không ai biết rút cuộc là vì sao. Sau đó, Duyên Quang hoàng đế từ đó không về sau không sinh con, may mà Cửu điện hạ lớn lên binh thường, đến lúc tiên đế băng hà, Cửu điện hạ là con nối dõi duy nhất, đương nhiên được kế thừa ngôi vị, niên hiệu Cảnh Thái.
Lão lão thở dài:
- Vị lão thái giám đó nói với ta, trước khi Cửu điện hạ bị đưa đi, tuy hắn không có cơ hội gặp mặt, nhưng nghe nói điện hạ lớn lên khỏe mạnh, kháu khỉnh, xinh đẹp đáng yêu. Nhưng Cảnh Thái đế của chúng ta, diện mạo của ông ấy…
Chu Nho nghe vậy, liền ngắt lời:
- Khi lão Cửu sống trong chùa đã bị người ta đổi? Nhưng khi hắn quay lại, cha mẹ sao lại không nhận ra?
Bạch tiên sinh nghe vậy, thuận miệng hỏi:
- Nhất định có thể nhận ra, nhưng là có thỏa hiệp, nếu không hà tất phải đổi tất cả người hầu của lão Cửu.
Lão lão nói rõ mọi chuyện xong, cuối cùng vẫn không quên lải nhải nói:
- Những chuyện năm đó, Tạp gia, ta không thể giữ được, trong đó không ít lão thái giám có thái độ nghi ngờ lung tung, không cân nhắc, mọi người coi như chê cười.
Người bên ngoài từng nghe đến lai lịch của Yến Đỉnh, lại biết được bí mật trong cung ngày đó,có chút suy nghĩ, cũng có nhiều nghị luận, nhưng Tống Dương, thái độ lại rất nhẹ nhàng, rõ ràng nghe xong thì thôi, căn bản không suy nghĩ gì, càng không nghĩ nhiều, Tô Hàng hơi buồn bực, kéo tay áo hắn nói:
- Nhìn bộ dạng không quan tâm của ngươi, bọn họ chẳng phải là kẻ thù lớn của người sao?
Tống Dương cười:
- Ta biết bọn họ là kẻ thù đã thành, hai bọn họ có thân phận gì, có quan hệ gì, còn thật không quan tâm, yêu là ai, là ai.