Ba tháng nay Vân Đỉnh luôn luôn dưỡng thương, xiềng xích ở chân tay sớm đã bỏ đi rồi, nhưng từ đầu đến cuối anh ta chưa từng rời khỏi khoảng sân nhỏ. Ngoài Vô Ngư và vài người ít ỏi ra, anh ta cũng không có gặp gỡ người bên ngoài, bởi vậy Vân Đỉnh không biết Thường Xuân hầu đã về đến phong ấp, là do Vân Đỉnh chưa từng đi cùng mọi người đến.
Vô Ngữ vẫn không quên giải thích một câu:
- Ta được biết tin ngươi trở về, vốn muốn chuyển lời tới mời Vân Đỉnh tới đây một chuyến nhưng Vô Diễm nói không ổn…
Vị hòa thượng xinh đẹp đứng bên cạnh cười nói:
- Tính cách của Thường Xuân hầu nóng như lửa, ta sợ hắn vừa gặp Vân Đỉnh, không nói đến hai lời liền lao tới động thủ, hoặc là tủm tỉm cười mà đi đến bắt tay nhân tiện liền hạ độc gì đó. Trước khi hai người gặp mặt, tốt nhất để chúng tôi chào hỏi đánh tiếng trước đã.
Nhưng lúc vắng nhà, sào huyệt bị người ta lén xâm nhập, theo như tính cách Tống Dương làm sao hắn chịu để yên? Thi Tiêu Hiểu khá là hiểu con người hắn, cho nên không dám trực tiếp sắp xếp Vân Đỉnh ra đón tiếp hắn.
Thật ra Tống Dương không chỉ biết rút đao mà còn biết thu đao. Sự việc liên quan đến Vân Đỉnh, người nhà hắn đích xác là đã chịu thiệt, nhưng Nhâm Sơ Dung đã xử lý tốt rồi, hắn cũng không để bụng mãi nữa.
Miệng thì tán gẫu, đoàn người đã đến phủ Thường Xuân hầu, định nghỉ ngơi chỉnh đốn trước đã, rửa mặt thay quần áo, rồi đi Yến Tử Bình thăm bà con, nhân lúc trống này, Vô Ngư mời Vân Đỉnh ra.
Vân Đỉnh đi vào chính đường của Hầu phủ, còn chưa đợi đến lúc gặp Tống Dương, anh ta đã sửng sốt.. vì anh ta biết người tài giỏi, kỳ nhân thì nhiều nhưng anh ta sao có thể nghĩ ra, trong đám người trước mặt không ngờ còn có một vị Hoàng đế.
Vân Đỉnh nhìn về phía Phong Long. Sau biết được tâm nhãn tu hành đã lâu của Lạt Ma có thể nhìn ra thân phận, Tiên đế có chút đắc ý tiến đến cười phóng khoáng nói:
- Hôm qua cẩm thốc dĩ tạ, hôm nay vừa đẹp trời quang, tại hạ Lý Đại bái kiến Vân Đỉnh Lạt Ma", ( ý là gấm vóc luạ là ngày hôm qua đã không còn nữa, hôm nay thiên hạ đã yên bình).
Câu nói đùa nửa chừng cũng xem như lời giải thích thân phận.
- Tiên sinh thật có lòng
Vân Đỉnh đã hiểu được liền cười, sau khi tán dương một câu lại lặp lại cách nói của Phong Long, nhưng hắn còn thêm một câu: Nguồn tại http://TruyệnFULL.com
- Hôm qua cẩm thốc dĩ tạ, hôm nay vừa lúc trời quang, nói không chừng Minh triều… lại xuất hiện một đám mây lành cũng nên.
Nói xong liền dùng lễ của Vực tông đáp lại Tiên đế.
Tống Dương ở cách đó không xa nghe thấy, đôi lông mày khẽ dựng lên, trao đổi ánh mắt với Nhâm Sơ Dung, sau đó mỉm cười nói:
- Tâm nhãn tu hành đã lâu, thật không thể coi nhẹ.
Người ngoài nghe Vân Đỉnh không suy tính gì, nhiều nhất là cổ vũ Phong Long, nhóm Tống Dương bàn bạc mời Phong Long làm Đại Hồng Hoàng đế, nghe những lời của Vân Đỉnh không khỏi nghĩ đến điều thú vị khác.
Không đợi Tống Dương nói thêm với Nhâm Sơ Dung, Vân Đỉnh đã được Vô Ngư dẫn về phía Tống Dương.
Vân Đỉnh trước đây khi nói chuyện phiếm, nghe nói qua đến cách đối nhân xử thế của Tống Dương, đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, đối phương hoặc là sẽ nói lời chế nhạo hoặc sẽ sỉ nhục quyền thuật. Lạt Ma không quan tâm, vì đối phương là chủ nhân thực sự của phong ấp, mình lại có tội trước, Tống Dương có trở mặt cũng là đúng lý. Vực Tông tu cầm cũng chỉ cầu cho tâm được thuần tĩnh, mọi sự sỉ nhục bên ngoài không hề tồn tại trong mắt anh ta.
Tuy nhiên Tống Dương lại không quen làm khó dễ, tuy rằng miệng nói đều là những lời khách sáo "kính nể, ngưỡng mộ…" không có chút ý nghĩa gì trong đó, nhưng thái độ và giọng điệu thì thân thiện.
Không có người nào sinh ra vốn đã thấp hèn, Vân Đỉnh mặc dù không để tâm đến việc bị sỉ nhục, nhưng có thể không bị sỉ nhục vẫn là tốt hơn. Thái độ của Tống Dương làm Lạt Ma cảm thấy rất thoải mái, không kiềm chế được cứ hay nhìn vào mắt Tống Dương, Tống Dương cười hỏi:
- Lạt Ma nhìn ra được gì rồi?
Vân Đỉnh cười
- Làm người hai kiếp, người thường không thể làm được.
Lời vừa thốt ra, Tống Dương suýt chút nữa kêu lên kinh ngạc, đây có thể xem như là bí mật lớn nhất của hắn, Lạt Ma có phần hơi tinh tường sắc bén, có thể nhìn thấy việc "xuyên việt" của mình sao? Tâm trạng Tống Dương đang dao động mạnh mẽ, mặt lúc đỏ lúc trắng, vẻ mặt vô cùng cổ quái. Tiểu Bộ đứng bên sườn Tống Dương không nhìn thấy được vẻ mặt của người trong lòng, cười hì hì đến bên tai hắn thì thầm:
- Lạt Ma nhìn ra lúc chàng trăm ngày tuổi thì bị chết rồi…
Lần bị ngất hồi nhỏ bị Vưu thái sư mang đi, từ đó về sau cuộc sống của Tống Dương hoàn toàn thay đổi. Nếu mà tính toán thì cũng coi như là chết một lần rồi sống lại, là người sống hai kiếp. Tống Dương nhè nhẹ thả lỏng một chút, đang nghĩ tiện miệng nói gì đó cho có lệ. Nhưng không đợi hắn mở miệng, sắc mặt của Vân Đỉnh đứng đối diện đột nhiên tái nhợt, trong miệng lẩm nhẩm kinh hô, thân thể bỗng dưng lảo đảo.
Tống Dương còn cho là vết thương của hắn chữa trị chưa lành, giơ tay dìu hắn, không ngờ ngón tay mới chạm vào đối phương một cái, một luồng nội lực mạnh mẽ truyền đến, hất văng tay hắn ra.
Tống Dương tinh thông cả ba thứ: độc dược, y thuật, võ thuật nên phút chốc đã hiểu ra đối phương như này là không phải vấn đề thương thế, mà là sự mất kiềm chế về tâm lý, nội lực không chịu sự kiềm chế của thân chủ. Tống Dương ngạc nhiên vô cùng, dù xác định rõ ràng đối phương không hề có ác ý, những vẫn giang hai tay bảo vệ đám người Thừa Hợp,. Tiểu Bộ lùi về sau vài bước, đồng thời không khỏi tò mò, có chuyện gì có thể khiến Vân Đỉnh vốn vững tâm như đá lại thành ra thế này?
Trong lòng buồn bực, Tống Dương theo ánh mắt của Vân Đỉnh nhìn xuống, bởi vậy mới phát hiện ánh mắt Lạt Ma đang nhìn vào hai chân mình. Thường Xuân hầu cúi đầu nhìn lại mình, quần không rách, giầy vẫn mang, trên đùi cũng không có nở hoa… Tống Dương rất nhanh liền hiểu ra, cái Vân Đỉnh nhìn thấy không phải là chân của mình, mà là một nhóc con đứng sau hắn.
Bồ Đào theo sau Tống Dương, Tống Dương lui nó cũng thất tha thất thểu lùi về sau, cùng bỏ chạy với sư phụ, còn Vân Đỉnh thì hai mắt sáng rực nhìn nó.
Tình hình ở chính đường của Hầu phủ có chút buồn cười, Vân Đỉnh như thể một con gấu to lớn hiền từ, Tống Dương và các cao thủ khác, lại giống như là hồ ly, báo, chó sói, chó săn. Mặc dù đều là thú, nhưng con nào có thể so được với gấu. Hiện tại gấu lớn đang tỏ ra rất khác thường, các loài thú lớn nhỏ khác đều kinh ngạc sợ hãi. Tuy nhiên cũng chả có gì xấu hổ cả, đoàn người không một tiếng hô liền chạy dạt ra bốn phía, rồi lại xúm lại tiến đến.
May mà Lạt Ma Vân Đỉnh tỉnh táo lại ngay lập tức:
- Là ta thất thần, kinh động đến các vị, thật xin lỗi.
Trong lời nói biểu lộ sự biết lỗi chân thành với mọi người.
Tống Dương lắc đầu để ám hiệu cho Vô Ngư:
- Đại sư vì sao thất thần?
Vân Đỉnh bỗng mỉm cười, không chút che dấu niềm vui của mình, chìa tay về phía Tiểu Bồ Đào:
- Đứa trẻ này có duyên với tôi..
Nói xong anh ta cũng không quan tâm đến thân phận lễ nghi, ngồi xổm xuống nhìn qua khe hở giữa chân Tống Dương nhìn Bồ Đào, hỏi thẳng hắn:
- Có muốn làm truyền nhân của ta không?
Lạt Ma đến việc bái sư còn không nhắc tới, trực tiếp đã nói đến kế thừa, lời vừa nói khỏi miệng mọi người cười ồ lên.
Vực Tông thu nhận đệ tử cần dựa vào Tâm nhãn, Vân Đỉnh dám nói ra những lời ấy tất nhiên là nhìn ra trên người cậu bé có điểm kì lạ.
Bồ Đào vẻ măt vô cùng phức tạp, có chút hưng phấn lại có chút sợ hãi, lại chỉnh tề nghiêm trang, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn giấu chút tiếc nuối, lắc đầu, không trả lời mà lại hỏi:
- Không thể kết hôn sao?
Cậu bé là con trai độc của Hồ lão gia, nếu không được kết hôn thì cũng coi Hồ đại nhân hiếm muộn.
Vân Đỉnh càng vui mừng, điều khó nghĩ của Bồ Đào căn bản không phải là trở ngại:
- Ai nói không thể kết hôn? Đệ tử của Vực tông có thể, đừng nói đệ tử bình thường, đến trở thành Lạt Ma Vực tông rồi cũng có thể xuất gia, tại gia rồi sau đó lấy vợ sinh con.
Nói xong, dường như còn sợ chưa đủ dụ, lại nói thêm:
- Vợ ngươi sẽ là mẫu phật, nhận được sự tôn kính yêu mến của các tín đồ, có phúc lớn, nhiều may mắn.
Bái sư không làm chậm việc kết hôn… Cậu nhóc rõ ràng động tâm, Tống Dương cũng không dám để mặc cậu bé do tính trẻ con mà quyết bừa, thay cậu mở lời từ chối:
- Lạt Ma thì phải tu hành khổ hạnh, việc này không ổn.
Tu hành khổ hạnh bình thường đều do mình tự ép bản thân, tuy nhiên cậu nhóc nếu không cố gắng khó mà đảm bảo sư phụ sẽ không giúp… Lại nói cho dù là ai hành, Bồ Đào tu hành khổ ép, phải chịu khổ thì không chạy thoát nổi rồi. Hồ đại gia nếu biết được Tống Dương để cậu con quý báu của lão phải tu hành khổ hạnh, lão không ăn sống Tống Dương mới lạ.
Vân Đỉnh lắc mạnh đầu, mắt vẫn chăm chăm nhìn Bồ Đào, miệng thì trả lời Tống Dương:
- Thành Phật thì có vô số cách, không chỉ có mỗi cách chuốc khổ, với đệ tử Vực tông, tu hành khổ luyện là tự nguyện chứ không bắt buộc. Nếu không muốn thì đừng chọn cách này, vả lại… thân không dơ bẩn, hà tất phải chịu khổ.
Không phải chịu khổ Tống Dương cũng không đồng ý, kiên quyết lắc đầu:
- Bồ Đào đã bái sư ở môn hạ của ta rồi, đại sư tự trọng.
Không ngờ đã là người của môn hạ khác mà Vân Đỉnh vẫn không hề để ý, cười nói:
- Nó sau này vẫn là đệ tử của ngươi, ta chỉ là muốn truyền bí kíp cho nó, giúp nó thành phật. Nó có thể bái ta làm sư là tốt nhất, nhưng không bái cũng không ngại, hướng cho nó được đắc đạo, mới là cái thiện chân chính.
Không phải chịu khổ, có thể kết hôn, thậm chí không cần bái sư… Mặt của Bồ Đào tràn đầy hoan hỉ, nói ra yêu cầu nhỏ cuối cùng của mình: Chỉ học võ không tụng kinh có được không?
Vân Đỉnh không còn lời nào để đỡ được nữa.