Tống Dương không động đậy, cười ha ha nhìn Tạ Tư Trạc.
Sa vương không hiểu, nhìn "vợ bằng hữu", ông quan tâm chút tới người phụ nữ "quái dị" này:
- Gió lạnh như vậy sao lại vẫn nóng, không phải là mắc bệnh rồi chứ?
Tạ Tư Trạc không để ý tới Sa vương, chăm chú nhìn Tống Dương, nhìn nhau một lúc lâu, thấy Tống Dương không có ý động đậy gì, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, không thể không buông xuôi, lúc này mới quay đầu nhìn Sa vương, đi thẳng vào vấn đề nói:
- Bí mật lớn như vậy của võ sĩ thần quyến bị chúng tôi nhìn thấu, ngài sẽ thế nào?
- Cái gì mà thế nào?
Sa vương ngẩn người, chợt hiểu ý của nàng:
- Ngươi sợ ta giết người diệt khẩu?
Sa vương không vội đáp, mà nhìn Tống Dương:
- Ngươi thấy sao? Ta sẽ giết các ngươi không?
- Ta là kẻ thù của các ngươi chết mà hồi sinh, chứng tỏ thần phạt hiện ra…Phân lượng của việc này so với "võ sĩ thần quyến" của ngài e là cũng không nhẹ hơn bao nhiêu. Cho nên ta nghĩ, trước đây ngài không vì " thần phạt" mà giết ta, bây giờ hẳn cũng sẽ không vì ta nhìn thấu " thần quyến" mà đối phó với ta.
Tống Dương thật thà nói ra cách nghĩ của mình, đồng thời cũng giải thích với Búp bê sứ:
- Muốn giết ta, cũng không cần đợi đến bây giờ.
Sa vương cười ha ha:
- Chính là lẽ đó, quả nhiên vẫn là con mắt của đàn ông tinh tường. Lúc đầu giữ lại các ngươi, bây giờ cũng sẽ không trừ khử các ngươi.
Nói xong ông ta lại lướt nhìn Tạ Tư Trạc:
- Người Hán các người đều không coi tính mạng của người khác ra gì sao? Tại sao trong lòng luôn có khái niệm giết?
Tạ Tư Trạc không giải thích gì, nhã nhặn tạ lỗi:
- Là tôi suy bụng ta ra bụng người, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, tôi sai rồi, rất xin lỗi.
Sa vương cười lớn xua tay, Tống Dương lại nói đỡ giúp nương tử, đương nhiền từ tâm lý tới ngữ khí đều không có chút tức giận, từ từ nói chuyện đàm đạo, tiếp theo câu trước của Sa vương, cười, nói:
- Theo cách nói của ngài, hình như Sa dân rất trân trọng tính mạng của người khác..nhưng khi các người giết kẻ thù, thì còn hung ác hơn nhiều so với binh mã người Hán.
- Chúng ta sẽ giết những kẻ hung ác, nhưng không giống với ngươi nghĩ.
Sa vương lắc đầu:
- Tất cả tộc người Bạch Âm đều rất quý trọng mạng người, nhưng trên mạng người còn có hai chữ "tự do", nếu không có tự do, Bạch Âm không bằng chết. Như Sa chủ muốn thu phục bọn ta, Bạch Âm không tiếc tính mạng liều chết; ngoài ra, tính mạng của mình cũng quý trọng hơn tính mạng của người khác, điểm này không thể nghi ngờ. Cho nên chúng ta không phải là người tốt, gặp kẻ địch muốn cướp tính mạng của bọn ta, bọn ta sẽ quyết xuống tay không lưu tình, nhưng cũng chỉ như vậy. Chỉ có tự do bị trở ngại hay là bản thân bị uy hiếp, Bạch Âm mới giết người…hiểu chứ? Tự do là đáng giá nhất, kế đó là tính mệnh của bản thân cũng như của đồng tộc, tính mạng của người khác xếp thứ ba, tuy không nặng bằng hai cái trước, nhưng cũng đáng quý trong những thứ đáng quý, cao hơn nhiều so với số gia xúc, rượu thịt, của cải kia.
Tống Dương cười ha ha, giơ tay vỗ vai Sa vương:
- Đừng kích động như vậy, ta biết các người là người tốt.
Sa vương cũng cảm thấy những lời nói vừa rồi có chút trịnh trọng, cười thoải mái, lại dặn dò nói:
- Bí mật của "võ sĩ thiên quyến", các ngươi phải nhớ, tuyệt đối không thể nói với tộc người Bạch Âm.
Tống Dương vui vẻ gật đầu, điều này không có gì phải nói, hắn đối với Sa vương, đối với tộc người Bạch Âm có ấn tượng rất tốt, cũng không muốn họ vì nguyên nhân này mà sụp đổ…Không ngờ Sa vương lại lắc đầu cười:
- Ngươi hiểu lầm rồi, không cần các người nói ra chuyện này, là tốt cho bọn ta. Nếu ngươi vạch trần chân tướng với tộc người của ta, nói ta không phải là người của do trời ban cho quyền năng, bất kể ngươi nói chắc chắc thế nào, hoặc là sống động ra sao, bọn họ sẽ cho rằng ngươi là tà ngôn dị chúng, khinh rẻ thần linh. Lúc đó e là lập tức sẽ bị rút đao liều mạng, tốt xấu ta là Sa vương của Bạch âm, điểm này chắc chắn là có, bọn họ tin võ sĩ thần quyền này, còn hơn nhiều so với sự tín nhiệm với các ngươi.
Ba người nói chuyện một lúc lâu, Sa vương lại đứng dậy, chạy về làm việc với đồng tộc, Tống Dương cũng tiếp tục giúp đỡ, vừa làm việc vừa nói chuyện với Tạ Tư Trạc bên cạnh:
- Lần đầu tiên nàng dùng ám hiệu với ta, ta lại không nghe, nàng đừng để bụng. Ta cảm thấy người này không xấu, lật mặt như vậy trong lòng không yên.
Tạ Tư Trạc cười thản nhiên:
- Trước giờ chưa từng dám hi vọng chàng có thể nghe lời. Hơn nữa, vốn dĩ là do thiếp nghĩ không chu đáo, sợ là Sa vương sẽ gây bất lợi cho chàng, nên mới vội giục chàng động thủ, nhưng ở đây còn có mấy vạn Sa dân, cho dù chàng có thể khống chế ông ấy, chúng ta cũng không thoát được, tác dụng tkhông lớn.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Tống Dương không ra tay, nhưng Tống Dương không nói ra, giống như chỉ trích Tạ Tư Trạc suy nghĩ không chu toàn, không ngờ nàng lại tự làm rõ, mà lời của Tạ Tư Trạc vẫn chưa nói hết:
- Ngoài ra, còn nữa, võ công của Sa vương rất giỏi, nếu là trước đây chàng sẽ không coi ông ấy ra gì, nhưng bây giờ không được, thiếp bảo chàng ra tay, trái lại là để chàng mạo hiểm.
Tạ Tư Trạc vẻ mặt rất thật, tỉ mỉ kiểm điểm mình, Tống Dương thì trở mình suy nghĩ một lát, đột nhiên ném cái giỏ trong tay xuống, thân hình nhanh chóng quay lại phát toàn lực, giống như một con báo lao thẳng về phía Sa vương cách đó không xa.
Không có dấu hiệu gì, đột ngột trở mặt, ra tay.
Tống Dương hung dữ bổ nhào vào, Sa Vương bất ngờ không kịp trở tay, bị hắn đụng thẳng vào, nhưng bản lĩnh của Sa vương không bình thường, không đợi ngã hoàn toàn, một tay chống xuống mặt đất, dùng sức bật dậy, giống như một quả cầu thịt bật lên giữa không trung, sau đó thân thể giãn ra, giống như một con hùng ưng vật lộn từ trên xuống dưới bổ nhào vào Tống Dương, hai người xoay thành một đoàn.
Sa dân tất cả đều kinh ngạc, trong số đó, không ít người lập tức rút đao ra, chợt mọi người thấy Tống Dương là tay không chống đỡ, hai người xoay người đánh không ngừng những quyền mạnh mẽ, nhưng không phải là một trận chiến sinh tử, lúc này đoàn người không giúp đỡ gì nữa, trái lại còn xếp lại thành một vòng, từ bên ngoài hô cố lên…Xoay một lúc, Tống Dương quả nhiên không trụ được nữa, nội kiìh của Sa vương hùng hậu, quyền thuật rất kín kẽ, cuối cùng gắt gao đè hắn xuống, lại vừa tức giận vừa cười:
- Ngươi điên rồi?
Nói xong, Sa vương buông tay đứng lên, giơ tay xoa cái chỗ hốc mắt bị Tống Dương đánh, Tống Dương đứng lên, lau vết máu ở miệng, lại phun ra hoàng thổ trong miệng, cười nói:
- Đã thấy ngươi luyện võ thuật của Thiên quyền, không đánh nhau nào được.
Sa vương cũng bắt đầu phun nước miếng: truyện được lấy tại TruyenFull.com
- Bây giờ phục rồi chứ?
- Tối qua ngài ăn thịt, ta tối qua ăn cháo, đánh không lại ngài là bình thường.
Tống Dương mạnh miệng nói.
- Vậy ngày mai lại đánh nữa, tối nay ta ăn cháo, ngươi ăn…
Còn chưa nói xong, Sa vương lại thoáng chút suy nghĩ:
- Ngươi là muốn đọ sức với ta, hay là muốn nói dối để có thịt ăn?
Tống Dương cười lớn, trở về cạnh Tạ Tư Trạc; đọ sức trong sa dân là một việc rất bình thường, Sa vương cũng không so đo gì, ông ta đánh thắng trận lại rất đắc ý, Sa dân thì hoan hô vui cười.
Tạ Tư Trạc lại vừa căng thẳng, vừa đau lòng, vừa bực bội, không ngừng đỡ Tống Dương:
- Chàng vừa làm gì vậy?
- Muốn thử xem, bây giờ thử ra rồi, ta thực sự không đánh lại ông ấy, nhưng nếu đánh lén, cũng không phải không có cơ hội.
Tạ Tư Trạc nhíu mày:
- Là vì vừa rồi thiếp nói chàng không đánh lại ông ấy, cho nên chàng muốn thử?
Tống Dương cười gật đầu:
- Nhưng không phải là dỗi, là vì lời nói của nàng khiến ta có chút tò mò, muốn đọ sức với Sa vương, rút cuộc là tình trạng thế nào?
Tạ Tư Trạc hoàn toàn không biết nên đánh giá thế nào, chỉ cười khổ nói:
- Sao lại điên như vậy?
Mà điều đáng phải nhắc đến là, đêm đó Sa vương quả thật đã phái người mang một ít thịt nướng tới cho họ, Tống Dương đã không đánh không công.
Ba ngày sau, trong doanh địa mới bận rộn, Bạch Âm vui vẻ dựng nhà mới, đến đâu cũng khí thế ngất trời, ở giữa còn xuất hiện một thám mã đại tộc Sa dân, quan sát ở xa, Sa vương Bạch Âm cũng có tình cảm với mọi người, đích thân nghênh đón một đội trong đó, nhưng đối phương không tỏ thái độ gì, không đợi ông ấy tới gần liền xoay người rời đi.
Đại tộc Sa dân bị Sa chủ thống nhất tròn hai mươi năm, bây giờ còn là đồng tộc với Bạch Âm sao? Không ai dám khẳng định… nhưng cho dù nói thế nào, ít nhất trong mấy năm nay không ai đến gây rối, Sa chủ cũng chưa từng lộ diện.
Sáng sớm ngày thứ tư, khi ăn sáng, Ban đại nhân đột nhiên hỏi Tống Dương:
- Còn nhớ đại lễ cúng thất tuần và hoàng đế Hồi Hột đăng cơ không?
Tống Dương mơ hồ lắc đầu:
- Cái gì với cái gì?
Lão nhân không giải thích, cười ha hả:
- Nói với ngươi một tiếng, còn ba ngày nữa.
Cách ngày đại lễ cúng thất tuần còn ba ngày nữa, khắp nơi trong cung giăng đèn kết hoa, một bầu không khí vui mừng, tăng lữ Thổ Phiên, thần dân mọi người đều chấn hưng tinh thần, bốn cửa Thánh thành mở ra, nghênh đón các tín đồ khắp nơi.
Trong ngày này, được đệ tử Lạt Ma dẫn dắt, Quốc sư Đại Yến trải qua vô số vòng luẩn quẩn, cuối cùng cũng tới được Thánh thành làm khách nhân.
Khi bước vào Thánh thành, cho dù là nhân vật tầm cỡ thế nào cũng nhất định phải xuống xe đi bộ, Quốc sư nhập gia tùy tục, cũng may là áo choàng của lão rộng thùng thình, đủ để che toàn thân thối rữa, che khuất khuôn mặt trắng bệnh, mới không dọa khiếp người xung quanh.
Đạo Thảo đi theo bên cạnh quốc sư, vẻ mặt thân mật nhìn bốn phía, cũng không khác gì những du khách tới Thánh thành, chỉ có tỉ mỉ quan sát mới có thể phát hiện, ánh mắt của y có chút biến đảo, khiến người khác không biết y đang nhìn gì; hoặc là nói, y hình như không nhìn gì cả, lại giống như tất cả đều rơi vào trong mắt. Nhưng tướng mạo của Đạo Thảo thực sự rất bình thường, bất cứ ai cũng không để tâm tới y, thì làm sao có thể phát giác sự khác thường trong mắt y.
Đi qua cửa thành, Quốc sư tạm thời nghỉ chân, nhìn thần tiên trong thành, phúc ngữ mang theo nụ cười:
- Cuối cùng cũng tới rồi.
Đạo Thảo phơi nắng nói:
- Bác Kết dẫn chúng ta vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn là không muốn để chúng ta tới làm khách.
Quốc sư nghiêng đầu nhìn y một cái:
- Làm sao, cảm thấy lão ta keo kiệt sao?
Đạo Thảo ứng đáp:
- Lão ta vốn rất keo kiệt, còn cần tôi cảm thấy sao? Đường đường là quân vương cao nguyên, Mật Tông Phật chủ, những việc làm ra không chút phong độ đáng nói.
- Lão ta bắt chúng ta đi vòng, dụng ý ở đâu?
Quốc sư thản nhiên hỏi.
Đạo Thảo chẳng buồn nghĩ ngợi, trả lời luôn:
- Lão ta muốn đập nát uy phong của ngài.
Quốc sư lại hỏi:
- Bác Kết làm như vậy, có hại gì cho ta? Có lợi gì cho lão sao?
Rơm Rạ nhún vai:
- Quốc sư vẫn là quốc sư, cao thủ đệ nhất thiên hạ vẫn là cao thủ đệ nhất thiên hạ, với ngài không có chút tổn thất nào, với Bác Kết cũng không có chút lợi ích gì, trái lại tỏ rõ sự keo kiệt của lão ta, khiến người ta nhạo báng.
Yến đỉnh cười:
- Khá lắm, nghe ngươi nói vậy, ta có chút cảm thấy, Đại Lạt Ma của Thổ Phiên chẳng phải giống thằng ngốc sao? Làm ra chuyện này không hại địch cũng không lợi mình, vô duyên vô cớ lại tự chuốc lấy cái tai tiếng keo kiệt phá hủy thanh danh…
Đạo Thảo có thể nghe hiểu được ngụ ý của Yến Đỉnh, lập tức kiềm chế sự lười nhác, ánh mắt lại du tán khắp nơi cũng trở nên rõ ràng, thận trọng nói:
- Đệ tử ngu dốt, xin sư bá chỉ giáo.
Quốc sư độc thủ, tiếp tục cười:
- Không cần chăm chỉ như vậy, chỉ là cuộc nói chuyện phiếm giữa người một nhà, bình thường sư phụ ngươi cũng nghiêm khắc như vậy sao?
Đạo Thảo cũng cười:
- Cũng không phải, sư phụ dữ lên thì không ai chịu nổi, nhưng bình thường cũng rất hiền hòa, không nghiêm khắc chút nào, không phải không nghiêm khắc…khụ…
Phúc ngữ nặng nề mà cười to vang dội, nếu người đi đường ghé nhìn, Yến Đỉnh lại tỏ ra vẻ thần bí thường ngày, cười lớn mang tới sự sảng khoái vui sướng mới im tiếng, liền đó lão đột nhiên quay người đối mặt với sơn thần, hai đầu gối quỳ xuống bái lạy.
Rất nhiều người Thổ Phiên trên đường, xa xa nhìn thấy người là liền bái sơn thần, tất cả đều đừng bước, quần áo nghiêm chỉnh, sắc mặt thành kính, trong miệng còn thì thào niệm đọc chú kinh, cũng quỳ lạy, trong khoảng thời gian ngắn trên đường không thấy bận rộn gì, chỉ còn lại sự thành kính… Đạo Thảo giật mình, cảm thấy tình thế trước mặt rất đáng cười, lại kinh ngạc vì sự thành kính của người Thổ Phiên, đương nhiên cũng không thể thiếu sự buồn bực, không hiểu Quốc sư đang làm gì.
Sau khi lễ xong lại huyên náo, Quốc sư cũng đứng dậy, cười nói với Đạo Thảo:
- Thấy ta hành lễ với sơn thần, tưởng ta lạy Đại Lạt Ma sao? Sai rồi, vừa rồi là ta lạy Phật tổ, không phải trong cung điện đại Lạt Ma đó, điều này ta rất rõ, nhưng những người Thổ Phiên này lại trái lại, có lẽ bọn họ tự cho là mình lạy Phật tổ, nhưng thực ra, bọn họ lạy là Bác Kết..những người ngoài chúng ta nhìn vào, Phật tổ là gì, Đại Lạt Ma Bác Kết lại là gì, hoàn toàn phân biệt rất rõ, sẽ không hỗn loạn; nhưng trong mắt người Thổ Phiên, Bác Kết và Phật tổ có lẽ thật sự không có khác biệt gì.
Người Thổ Phiên đương nhiên không phân biệt được Bác Kết và Phật tổ, lời của Quốc sư còn ý chỉ Thổ Phiên là Phật quốc, đại Lạt Ma lại là Mật tông, đại diện duy nhất ở nhân gian của Phật đà, cho nên người Thổ Phiên hết lòng tin theo phật đà, giống như tín ngưỡng Đại Lạt Ma, đây là một trong hai mà hai trong một.
Đối với đại Lạt Ma mà nói, ông ta muốn tăng cường thống trị, cũng không cần phải đột bản thân như vậy, chỉ cần tăng cường tín ngưỡng trong lòng dân.. Mà trên cao nguyên, vốn dĩ cũng không chỉ có tín ngưỡng Mật tông. Đã từng có rất nhiều Vu môn, Thần giáo, nhiều không đếm xuể. Những tín ngưỡng và thần chi này trong một thời gian dài đều cùng song tồn với Mật tông, cho tới mấy mươi năm nay, chính xác mà nói là mấy chục năm sau khi Bác Kết nắm quyền, hoặc là Tà thần mang tai họa tới, hoặc là Phật đà giáng xuống Tường Thụy, trong thời gian dài, vô số môn giáo tan thành tro bụi, Mật Tông chưa từng phát triển, người trên dưới trong nước hết lòng tin Mật tông, trở thành thời kỳ thịnh chưa từng có sau khi Thổ Phiên lập quốc.
Trên đường có một người cũng tham gia vái lạy, những người khác đều cùng nhau thi lễ, không khó nhìn ra làn gió lễ phật trong nước Thổ Phiên.
- Đây là trong nước, còn nói là giáo nội, Mật tông cũng không phải là bền như thép, có nhiều người muốn tiến vào tháp Thố, nhưng mấy mươi năm nay, Bác Kết vẫn an tâm ngồi trong đó ăn chay, những người khác đều hoặc là bị lão ta thu phục, hoặc là bị lão ta phá hủy. Quỷ vương vọng cốc là có kết cục tốt nhất, may mắn tránh được Bác Kết giết hại, chạy ra ngoài khởi nghĩa vũ trang, nhưng Vọng cốc hiện giờ cũng không mạnh hơn tang gia bao nhiêu.
Yến đỉnh lộ ra một nụ cười sau mặt nạ:
- Bác Kết này cũng xem như là một nhân vật.
Trong phúc ngữ ít nhiều có chút hưng phấn, đến quốc sư cũng có cảm nhận này, nếu đối thủ quá bình thường, lão sẽ cảm thấy vô vị.
Nói mấy câu kể về cuộc đời của Bác Kết, giọng điệu của Quốc sư thay đổi:
- Nếu Bác Kết thực sự không có gì, là người không hề trí tuệ, thì làm sao có thể có được những thành tích như vậy.
Nói xong, lão lại nhìn Đạo Thảo, mỉm cười nói:
- Một thịnh thế khai sáng cao nguyên, đem Mật tông chân chính phát dương quang đại củng cố long ỷ, sao có thể là người keo kiệt như vậy, sẽ dẫn tới chúng ta không ngừng vòng quanh, trì hoãn không muốn gặp mặt chúng tasao? Lão nếu không có mục đích gì đặc biệt, ta dâng đầu của ta cho ngươi…đầu thì thôi, ta đem mặt nạ cho ngươi.
Đầu và mặt nạ của Quốc sư Đạo Thảo không dám lấy, vội lắc đầu, đồng thời truy hỏi Quốc sư:
- Vậy mục đích của lão ta là gì?
- Keo kiệt.
Câu trả lời của Quốc sư là đương nhiên. Đạo Thảo cứng họng, nói được nửa câu lại rút lại, không ngờ những lời giảng vừa rồi đều là vô nghĩa?
- Vừa rồi không phải đã hỏi ngươi, Bác Kết dẫn ta chạy vòng quanh, có hại gì cho ta? Có lợi gì cho hắn?
Quốc sư lần này đưa ra câu trả lời, vẫn là hai chữ:
-Keo kiệt.
Tạm dừng một lát, lão mới tiếp tục giải thích:
- Để ta nghĩ hắn keo kiệt, là cho hại cho ta; khiến ta nghĩ hắn là keo kiệt, sẽ có lợi cho hắn.
Nếu tới bây giờ vẫn chưa hiểu rõ, Đạo Thảo liền uổng phí được coi trọng:
- Bác Kết giả bộ keo kiệt?
Nếu là người ngoài, sau khi nói xong câu này sẽ cười, nhưng Đạo Thảo không cười, trái lại, gã còn nhíu mày, cẩn thận cân nhắc mấu chốt trong đó.
Yến Đỉnh và Hoa Tiểu Phi tình như thủ tục, tình yêu đối với đồ đệ yêu của vị huynh đệ này, lão thậm chí còn sâu sắc hơn những đệ tử của mình. Nói thật, trong số đệ tử của mình lão sẽ nhắc nhở như vậy, chỉ có tên phản đồ A Thái trước đây, đối với A Đại, A Nhị, lão cũng lười nhẫn nại nói hai câu.
Nhưng khi Đạo Thảo trầm tư, Quốc sư vẫn không im lặng, nếu đã mở miệng chỉ điểm, lão sẽ giải thích việc này rõ ràng:
- Bác Kết giả bộ keo kiệt có hai lợi ích. Một là, lão ta cho rằng ta đến để cứu giúp lão. Nếu ta có cứu lão, lão không thể thiếu được một con đại sư tử mở miệng. Nhưng lão lại sợ cái giá qua cao sẽ khiến lão bị phá, cho nên lão tỏ ra keo kiệt. Nói nghiêm trọng một chút, lão ta đang muốn tẩy não cho ta, để ta không nhận thức được " Bác Kết ta quen biết là người thực sự keo kiệt., trong lòng ta có một ám hiệu như vậy cho mình, không tránh được sẽ có dự định không tốt, sau này khi bàn bạc giá cả, càng có lợi cho lão ta hơn.
Đạo Thảo hồ nghi:
- Làm như vậy có ích sao?
Quốc sư lạnh lùng đáp:
- Không quan tâm là có lợi thế nào, nhưng ngươi chớ quên địa vị thân phận của ta và lão, ta và lão cùng ngồi thương lượng, kém chút xíu chính là vạn lượng vàng bạc, tam thành ngũ địa, lão nào e ngại sẽ bị coi rẻ một chút, cũng không phải là một con số nhỏ.
Sau khi đợi Đạo Thảo gật đầu, Quốc sư lại nói tiếp:
- Lợi ích thứ hai của việc giả vờ keo kiệt là để " bí mật" chút, không chỉ là vì đối phó ta. Danh tiếng của Phật chủ Thổ Phiên không nhỏ, sớm đã truyền tới khắp Trung thổ.. Keo kiệt là một khuyết điểm, người khác khi muốn đối phó với lão ta, đương nhiên sẽ nghĩ tới bệnh của lão ta, không thể không theo cái khuyết điểm này, nếu như vậy, còn chưa bắt đầu độ sức Bác Kết đã chiếm thế thượng phong trước rồi.
Sự việc vừa nói xong, đệ tử Lạt Ma ở phía trước phụ trách dẫn đường nhận được mệnh lệnh từ trong Tháp cung, Quốc sư cứ như vậy chuyển đường, không tới dịch quán nữa, Đại Lạt Ma Bác Kết mời Yến Đỉnh tới nhập thần điện gặp mặt.