Chương 23: Chiến lang (1)
Đối mặt với một chưởng tập kích này, Tần Mục không sợ không nhìn mà tránh qua một bên.
– Ồ, quả nhiên có chút bổn sự!
Lão giả lưng còng phía sau phát ra một âm thanh khô khốc.
– Này, lão đầu, không nói một tiếng mà đánh lén, quá không hiền hầu đấy!
Tần Mục đứng một bên, đánh giá lão già lưng còng.
– Ha ha, vừa rồi ta cố ý để lộ chút khí tức, nếu như vậy ngươi cũng không thể phản ứng kịp, còn sống cũng là một loại lãng phí!
– Không phải đâu, Diệp Đông để lão đến dò xét ta, lão lại muốn giết ta?
Lão giả lưng còng khẽ giật mình, kinh ngạc nói:
– Ngươi biết là Diệp tiên sinh phái ta đến sao?
– Ha ha, ta vừa ra khỏi cao ốc tập đoàn Diệp thị, lão vẫn luôn đi theo, kẻ đần cũng biết rồi!
– Cái gì, ngay từ đầu ngươi ta phát hiện ra ta rồi sao?
Lão giả lưng còng sắc mặt khiếp sợ, lão còn tưởng rằng sở dĩ Tần Mục có thể né tránh, là lão cố ý để lộ khí tức trước khi ra tay, không nghĩ tới hóa ra từ lúc mới đầu, lão đã bị Tần Mục chú ý.
– Lão đầu, nói thật thủ đoạn che giấu của lão thực sự không cao minh.
Lão giả lưng còng xấu hổ cười nói:
– Công tử quả nhiên thâm tàng bất lộ, xem ra ta có thể trở về báo cáo kết quả công tác với Diệp tiên sinh rồi!
– Ài, chờ đã nào… !
Tần Mục gọi lão giả lại.
– Công tử còn chuyện gì vậy?
– Cho lão xem trò diễn hay, đương nhiên có thể còn phải làm phiền lão một chút!
– Có ý tứ gì?
Tần Mục cười nói:
– Lão vẫn chưa rõ sao?
Lão bị người ta xem thường rồi, có một số người tự cho là bổn sự ẩn nấp hành tung rất cao minh, hắn cho rằng ta có thể phát hiện lão, lại không phát hiện được hắn!
Lão giả lưng còng lập tức cả kinh, cảnh giác liếc mắt nhìn chung quanh!
Rất nhanh chóng, lão tìm được một vài dấu vết!
– Hừ, Thập Đại Chiến Tướng của Thanh Long Bang, lúc nào cũng hoạt động lét lút như vậy!
– Không hổ là Nam Sơn Lão Quỷ, quả nhiên nhạy cảm!
Phía cuối hẻm nhỏ, một gã trung niên áo xanh chậm rãi đi ra từ bóng tối.
Bộp bộp bộp!
Bước chân của trung niên áo xanh cực kỳ nhẹ nhàng, thần sắc cực kỳ bình tĩnh, nhưng toàn thân lại tràn ngập khí chất giết chóc, toàn bộ không gian dường như bị lây nhiễm.
Mèo hoang ven đường bị dọa xù lông tơ, nằm rạp trên mặt đất lạnh run.
– Chiến Lang, tại sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?
Lão giả lưng còng sắc mặt ngưng trọng, đối mặt với một trong Thập Đại Chiến Tướng của Thanh Long Bang, lão không dám buông lỏng.
– Quỷ Lão yên tâm, Thanh Long Bang không oán không cừu với Diệp gia, chúng ta không phải địch nhân!
Ánh mắt Chiến Lang rơi trên người Tần Mục:
– Hôm nay ta đến vì hắn!
Tần Mục không thèm đếm xỉa đứng một bên không nói gì.
Lão giả lưng còng nghi hoặc:
– Hắn chẳng qua là một học sinh, đáng để Chiến Lang ngươi ra tay?
– Có lẽ đáng giá, có lẽ không đáng!
Dù sao ta rảnh rỗi quá lâu rồi, vừa vặn cần hoạt động một chút!
– Tiểu tử này là người Diệp tiên sinh nhìn trúng, có thể cho Diệp tiên sinh chút thể diện được không?
Chiến Lang cười nhạt một tiếng:
– Diệp Đông là một thương nhân, không có ý nghĩa, vì sao Quỷ Lão không dùng mặt mũi của mình?
Không chờ lão giả lưng còng trả lời, Chiến Lang lại tiếp tục nói:
– Chẳng qua dù là mặt mũi của ai, chỉ sợ ở chỗ ta đều không dùng được, hơn nữa lần này là Bang chủ ra lệnh!
Lão giả lưng còng trầm mặc, vì một Tần Mục mà đắc tội Thanh Long Bang, đây rõ ràng là không đáng giá!
Bộp bộp bộp!
Tần Mục bỗng nhiên vỗ tay, dựng ngón tay cái với Chiến Lang:
– Ngươi chính là Thập Đại Chiến Tướng của Thanh Lang Bang?
Thực lực thế nào tạm không nói đến, kỹ thuật giả trang này quả thực nhất lưu!
Ánh mắt Chiến Lương hơi ngưng trọng, trong lòng cũng không dám khinh thường Tần Mục, hỏi:
– Vừa rồi ngươi làm sao có thể phát hiện hành tung của ta?
– Ngươi tới, ta cho ngươi biết!
Tần Mục vẫy tay với Chiến Lang.
Động tác vẫy tay này, đối với người tâm cao khí ngạo như Chiến Lang mà nói, không thể nghi ngờ là vũ nhục không thể nhẫn được.
– Khá lắm tiểu bối vô tri, trước khi giết chết ngươi, ít nhất cũng phải cho ngươi thể nghiệm một chút cái gì gọi là sợ hãi!
Chiến Lang không có hứng thú đối với việc trực tiếp lấy mạng người khác, y hưởng thụ nhất là thấy được ánh mắt sợ hãi, tuyệt vọng khi người ta ở đường cùng, không đường để đi.
Sát ý khủng bố như núi lửa tuôn trào, không khí quanh người lập tức cứng lại, người bình thường dưới khí thế này chỉ sợ sẽ hít thở không thông, thân thể khó có thể nhúc nhích!
Chiến Lang cười lạnh nhìn Tần Mục:
– Tiểu tử, ngươi đại khái không cách nào hiểu được lực lượng này à?
Chỉ cần ta muốn, chỉ dựa vào khí thế kia ta có thể đè ép ngươi!
Bộp!
Chiến Lang còn chưa nói xong, một tiếng tát vang lên vang dội.
Khí thế đông cứng không gian nháy mắt thối lui như thủy triều, Chiến Lang ngây ngốc đứng tại chỗ, cảm giác nóng rát truyền tới trên má phải khiến cho y ngẩn người.
Ngay vừa rồi, y mơ hồ thấy được một bóng đén quăng tới một cái tát trên mặt y, sau đó lại nhanh chóng lui trở về.
Y, đường đương một trong Thập Đại Chiến Tướng của Thanh Long Bang, sát thần nhuộm vô số máu tươi, rõ ràng bị một người tát ngay chính diện?
Cảm giác nhục nhã chưa từng có dâng lên từ đáy lòng, hai mắt Chiến Lang đỏ bừng, giống như điên cuồng.
– Ta muốn ngươi chết!
Vụt!
Chiến Lang rút chiến đang mang theo bên người ra, vầng sáng lập lòe, chiếu sáng bầu trời đêm.