Chương 39: Tần Mục lên sân khấu (1)
– Được rồi, vậy thì đi thôi, chẳng qua trước đó, có lẽ ông nên đổi thẻ đánh bạc trước cho tôi!
Tần Mục đứng dậy duỗi lưng mệt mỏi.
– Đây là đương nhiên!
Liệp Báo căn bản không để ý chút tiền ấy, y tin tưởng sẽ nhanh chóng khiến cho Tần Mục thua mất cả chì lẫn chài.
Chẳng qua dường như vốn gốc của Tần Mục cũng chỉ có 200 đồng mà thôi.
Tần Mục trực tiếp đi tới trước quầy, cô gái dáng người tốt mặc váy ngắn kia sững sờ nhìn Tần Mục.
– Chào, người đẹp!
Cô gái không biết tại sao, sắc mặt đỏ lên, không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Mục.
Tuy rằng cô gái không lớn tuổi, nhưng đã làm việc ở sòng bạc này ba năm, từng đối mặt với các đại nhân vật muôn hình muôn vẻ, còn chưa từng thất thố như ngày hôm nay.
Liệp Báo nhìn Tần Mục, lập tức lấy ra một chiếc thẻ đen đưa cho cô gái:
– Tiểu Anh, gửi ba triệu vào tấm thẻ này, đây là tiền vị tiên sinh này thắng được đêm nay.
– A… vâng!
Tiểu Anh nhận lấy thẻ đen, đặt thẻ lên máy cảm ứng, sau đó thuần thục thao tác trên máy tính.
Trong lòng Tiểu Anh kinh hãi không thôi, vừa rồi cô đương nhiên cũng chú ý tới tình hình Tần Mục đánh bạc cùng Liệp Báo, chỉ là khiến cô không nghĩ tới chính là Tần Mục rõ ràng đã thắng?
200 thẻ đánh bạc, sau hơn mười phút ngắn ngủi, biến thành ba triệu, điều này đối với sòng bạc Thanh Long mà nói quả thực là kỳ tích.
Tiểu Anh xấu hổ, đại khái bởi vì lúc trước chế giễu Tần Mục, lúc này đương nhiên cảm thấy không có ý tứ.
Rất nhanh, chuyển khoản thành công, Tiểu Anh đưa thẻ đen cho Tần Mục.
Loại thẻ đen này là thẻ trữ tồn mà người ở thế giới ngầm thường dùng, trên tấm thẻ sẽ không ghi chép bất kỳ tin tức gì, dù sao thân phận của rất nhiều người trong thế giới ngầm đều cực kỳ bí ẩn thậm chí không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Một khi mở loại thẻ này, mật mã mới đầu là cố định, một khi mất thẻ, trên cơ bản không có khả năng tìm về.
Tần Mục thu thẻ, sau đó mới đi về một cánh cửa an toàn phía bên phái dưới sự dẫn dắt của Liệp Báo.
– Chúng ta có nên nhanh chóng đi xem không?
Có người muốn tham gia náo nhiệt.
– Muốn đi tự ông đi, tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa.
– Đây là có ý gì?
– Tiểu tử kia đần, ông còn đần hơn hắn!
Tới sòng bạc ngầm, tiểu tử kia thua thì may, đoán chừng gãy hai chân là xong việc.
Nếu như còn tiếp tục thắng, ha ha… Tiểu Anh nghe mấy người đàm luận, sắc mặt bỗng thay đổi, quay đầu nhanh chóng khóa máy tính, sau đó gọi một khác tới thay thế, liền vội vàng chạy ra bên ngoài.
Dưới sự dẫn dắt của Liệp Báo, Tần Mục liên tục đi qua vài cánh cửa, lại đi thang máy xuống dưới một lần, lúc này mới tới sàn boxing dưới mặt đất.
Vừa rời khỏi thang máy, Tần Mục đã nghe được tiếng động cực kỳ ầm ĩ.
– Tần tiên sinh, mời bên ngày!
Liệp Báo và Tần Mục đi vào sàn boxing, sàn đấu này tổng cộng có ba tầng, diện tích chừng ba trăm mét vuông, trên rào chắn mỗi một tầng đều có người đủ các loại màu sắc hình dạng.
Những người này điên cuồng hò hét xuống lôi đài tầng dưới cùng, có người thậm chí chộp một bó tiền lớn ném xuống lầu ba, có người bởi vì quá mức kích động, thoát lực co quắp ngã trên mặt đất, được nhân viên công tác nâng ra ngoài.
Boxing dưới mặt đất chính là tràng cảnh này, người nơi này đến là vì phát tiết, đương nhiên nếu như hứng thú, đánh bạc cũng rất bình thường.
– Tần tiên sinh, có muốn để tôi chuẩn bị cho ngài một phần tư liệu các vị quyền thủ hay không?
Tần Mục lắc đầu nói:
– So với chiến tích của bọn họ, tôi tin tưởng vào mắt mình hơn.
Liệp Báo cười nói:
– Xem ra Tần tiên sinh là người trong nghề!
Vậy ngài cảm thấy trận đấu này ai sẽ thắng?
Tần Mục tùy tiện nhìn lướt qua hai gã quyền thủ đang đánh nhau kịch liệt trên sàn đấu, nói:
– Rất rõ ràng, tên quần đen kia chiếm thượng phong.
Liệp Báo nghe vậy, trong lòng cười lạnh một tiếng, chiếm thượng phong chỉ là tạm thời, xem thi đấu quyền cũng không thể xem mặt ngoài, người này rõ ràng là người mới.
– Tần tiên sinh, trên tài khoản của ngài có ba triệu, ngài có thể tùy ý đặt cược.