Chương 45: Tả Tư Duyệt kinh hãi (1)
Từ giờ trở đi, thành phố Ninh Giang không còn Thanh Long Bang nữa.
Chỉ một câu ngắn ngủi của Tần Mục lại giống như sấm sét, chấn tất cả mọi người không dám động đậy.
Chẳng lẽ đầu Tần Mục bị nước vào? Không nhìn thấy tình huống trước mắt?
Nhìn mấy trăm đệ tử Thanh Long Bang, nhìn một trong thập đại chiến tướng của Thanh Long Bang là Liệp Báo, hắn rốt cuộc có phách lực gì mà nói ra được những lời này?
Bành.
Trong lúc tất cả mọi người đều sững sờ, Tần Mục chẳng biết lúc nào đã chạy đến trước mặt một người, một chưởng đánh bay gã ra ngoài.
Trong tình huống này, Tần Mục dẫn đầu phát động công kích.
- Giết hắn cho tao.
Liệp Báo gầm lên, mấy trăm thành viên Thanh Long Bang lúc này mới hồi phục tinh thần, khí thế mãnh liệt tấn công Tần Mục.
Một chiếc Cadillac đậu ở phía tây đường, cửa xe mở ra, một cô gái tóc ngắn vội vàng nhảy xuống.
- Tiểu Anh, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao con lại nôn nóng như thế?
- Không phải đâu ba. Ba không phải nói Thanh Long Bang chúng ta sau này sẽ đi đúng đường sao? Nhưng con cảm giác khu vực thi đấu của chúng ta sẽ phát sinh chuyện lớn. Ba hãy đi xem một chút đi.
- Ở đó có Liệp Báo trông chừng, còn có chuyện lớn gì phát sinh?
Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi màu xám chậm rãi xuống xe. Đối với đứa con gái này, ông đúng là thập phần bất đắc dĩ.
- Ba, cũng bởi vì có Liệp Báo ở đó nên con mới lo lắng. Con có cảm giác cậu học sinh kia sẽ xảy ra chuyện.
- Ồ, thật sự là kỳ quái. Chỉ là một đứa học sinh, tại sao lại khiến con và Liệp Báo chú ý?
- Ba, ba cũng nhìn thấy rồi, cậu học sinh kia không tầm thường. Con biết Liệp Báo muốn giết cậu ấy, nếu chậm thêm chút nữa sẽ không còn kịp.
Tiểu Anh kéo người đàn ông trung niên đi.
- Xú nha đầu, con có phải là có ý trung nhân rồi không? Con nói sớm đi, nếu là con rể của Tôn gia chúng ta, ba tất nhiên sẽ không ngồi yên mà không quan tâm.
Sắc mặt Tiểu Anh đỏ lên. Cô chỉ mới gặp mặt Tần Mục có một lần, chỉ xem hắn là một đứa học sinh nghèo kiết xác, có chút đồng tình mà thôi. Ba cô đang nghĩ đi đâu thế không biết?
Hai người đối với đường đến sòng bạc thế giới ngầm rất quen thuộc, rất nhanh đã bước vào thang máy.
Vừa mới bước ra khỏi thang máy, sắc mặt người đàn ông trung niên đã thay đổi.
- Mùi máu rất nồng. Không xong rồi.
Đối với mùi máu tươi, người đàn ông trung niên thập phần mẫn cảm.
Người đàn ông trung niên là người có thực lực yếu nhất trong thập đại chiến tướng của Thanh Long Bang. Trước kia đi theo Tả Thanh Long vào sinh ra tử, từng trong thời khắc nguy hiểm nhất đỡ cho Tả Thanh Long một đao.
Người đàn ông trung niên đã sớm thoái ẩn, đã hơn mười năm không tham dự vào cuộc chiến của Thanh Long Bang. Nhưng địa vị của ông tại Thanh Long Bang vẫn rất cao.
Bành.
Một đạo nhân ảnh từ trong cửa bị đánh bay ra ngoài, nện vào vách tường, phun ra mấy ngụm máu tươi, rồi ngã xuống đất mất đi ý thức.
Tiểu Anh hoảng hốt hét lên, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, vội vàng phóng đến khu vực thi đấu.
Người đàn ông trung niên theo sát phía sau. Ông mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Hai người cùng nhau xông vào bên trong. Khi nhìn thấy rõ ràng tình huống, gương mặt cả hai đều hoảng sợ, thần sắc không thể tin được.
Từ lầu một đến lầu ba, mỗi một tầng đều ngổn ngang thi thể, máu đỏ chảy thành dòng. Dọc theo bậc thang phát ra thanh âm rầm rầm.
Rõ ràng thanh âm rất nhẹ, nhưng lại mang đến cảm giác cực kỳ khủng bố cho người nghe.
Bên trái, cách hai người không đến 10m, một thiếu niên như hạc giữa bầy gà đứng cạnh một đống thi thể.
Không khí thập phần quỷ dị.
Cậu thiếu niên mặc quần áo thể thao, dung mạo bình thường, nhưng lại rất sạch sẽ. Quần áo của cậu ta không hề dính một chút bụi, hoàn toàn không giống với cảnh tượng xung quanh.
Bịch bịch bịch.
Gã quản lý toàn thân run rẩy từ một bên chạy đến, cầm trên tay một tờ chi phiếu giao cho Tần Mục.
Khi Tần Mục nhận tờ chi phiếu xong, gã quản lý giống như tiêu hao hết khí lực toàn thân, bất tỉnh ngã xuống đất.
Tần Mục cất tờ chi phiếu, ánh mắt chuyển sang Tiểu Anh và người đàn ông trung niên, nhe hàm răng trắng toát, cười nói:
- Tiểu mỹ nữ, cô phải đổi công việc khác đi. Chỗ này không thích hợp với cô.
Nói xong, dưới ánh mắt hoảng sợ của hai người, Tần Mục hai tay đút túi quần, ung dung bước ra ngoài cửa.
Tần Mục vừa rời khỏi, Tiểu Anh liền ngã xuống, lỗ mũi hít vào cái mùi tanh khiến cho cô buồn nôn không thôi.
- Ba, chẳng lẽ toàn bộ đều chết hết rồi sao?
Người đàn ông trung niên vẫn còn trấn định, nhưng giọng nói có chút run rẩy:
- Không, không ai chết cả, chỉ bị đánh trọng thương hôn mê mà thôi.