Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 47: Thiếu nợ tôi một cuộc hẹn (1)

Chương 47: Thiếu nợ tôi một cuộc hẹn (1)
– Chuyện gì mà hấp tấp như vậy?


Nếu là bình thường, có người dám liều lĩnh xông vào như vậy, Tả Thanh Long đã sớm giết chết rồi.
Nhưng mấy ngày nay liên tiếp bị rối loạn, việc nào cũng khó mà khiến ông bình tĩnh được, cũng không có thời gian đi so đo với một tên tiểu tốt.
- Bang chủ, bang chủ, sòng bạc và khu đi đấu truyền tin đến, Liệp Báo đại nhân đã bị giết. Mấy trăm huynh đệ Thanh Long Bang bị đánh bất tỉnh. Còn có…còn có…
- Haha, lại chết thêm một người.
Không đợi người nọ nói xong, Tả Thanh Long chợt cười to, trong giọng nói tràn đầy phẫn nộ, nhưng càng nhiều hơn là sự bất đắc dĩ.
So thực lực, Tả Thanh Long so với thập đại chiến tướng cao hơn một bậc, nhưng nếu để cho bốn người bên trong thập đại chiến tướng vây công, ông chỉ sợ khó mà chống đỡ nổi.
Chiến lực Tần Mục biểu hiện ra ngoài, rõ ràng Tả Thanh Long không thể chống lại.
- Thanh Long Bang đã xong rồi.
Thật lâu sau, Tả Thanh Long mới nặng nề thở dài một hơi, sau đó quay đầu nhìn Tả Tư Duyệt:
- Tư Duyệt, quan hệ của hai con là gì?
- Chúng tôi chỉ là bạn ngồi cùng bàn mà thôi.
Tả Tư Duyệt không rõ tại sao Tả Thanh Long lại hỏi như vậy, nhưng vẫn giải thích một câu.
- Tư Duyệt, nếu con không muốn gả cho Lâm Ngạo thì con rời khỏi đây đi. Dù sao Thanh Long Bang cách ngày diệt vong cũng không xa.
- Vậy còn ông?
Nếu lúc trước, Tả Tư Duyệt nghe như vậy, khẳng định sẽ rất vui, nhưng cô phát hiện tâm trạng Tả Thanh Long lúc này có chút không ổn định.
- Thanh Long Bang là tâm huyết của cha. Cho dù diệt vong, cha cũng không rời khỏi đây.
Tả Tư Duyệt im lặng. Cô căm hận Thanh Long Bang, nhưng không cách nào căm hận Tả Thanh Long. Loại máu mủ tình thâm này, cô không cách nào từ bỏ được.
- Nếu như ông có thể đảm bảo sau này Thanh Long Bang đi đúng đường, tôi có thể đi cầu xin cậu ấy.
- Không cần. Cho dù cậu ta không ra tay, Thanh Long Bang cũng không cách nào sống sót.
- Tại sao?
- Con quên rồi sao, ba năm trước Thanh Long Bang thống nhất thế giới ngầm thành phố Ninh Giang. Nhưng thành phố Ninh Giang ba năm trước, con có biết nó là cái dạng gì hay không?
Tả Tư Duyệt sững sờ. Cô hiểu, Thanh Long Bang gặp đả kích trầm trọng như vậy, thực lực đã trở nên yếu hơn. Thế lực còn sót lại ba năm trước đây, tuyệt đối sẽ không buông tha cho cơ hội ngóc đầu dậy.
Ninh Giang sẽ trở lại thời kỳ hỗn loạn như trước.
Hôm sau, từng chiếc xe cảnh sát lái vào khu tây thành. Mấy chục cửa tiệm bị niêm phong. Mấy trăm người bị bắt. Thành phố Ninh Giang nghênh đón một lần chỉnh đốn cực lớn.
Cái này tất nhiên là có người sau lưng phát lực, mục đích là làm tan rã thế lực Thanh Long Bang.
Cùng lúc đó, một số lão đại đến khu thi đấu thế giới ngầm đòi nợ, yêu cầu Thanh Long Bang trả lại số tiền đã đặt cược.
Nhưng số tiền đó sớm đã bị Tần Mục lấy đi. Khu thi đấu không còn khả năng hoàn lại, tuyên bố phá sản, đem sòng bạc và khu thi đấu thế chấp ra ngoài.
Thanh Long Bang không còn sòng bạc và khu thi đấu, hai hoạt động thu lợi nhiều nhất, cộng thêm đòn cảnh cáo của thế lực khác, kinh tế liền suy sụp.
Đúng lúc này, thành phố Ninh Giang xuất hiện một vài thế lực không biết tên, một lần nữa phân chia thị trường kinh doanh của thế giới ngầm. Thành phố Ninh Giang bắt đầu thời kỳ cực kỳ hỗn loạn.
Tần Mục không quan tâm mọi chuyện, có tim nhưng không phổi nằm ngủ ở nhà.
Dù sao cũng là ngày cuối tuần, hôm qua mệt mỏi cả một ngày, hôm nay nhất định phải nghỉ ngơi cho thật tốt.
Buổi chiều, Tần Mục nghe thấy có tiếng mở cửa, liền vội bò dậy.
- Anh, em về rồi.
Giọng nói mệt mỏi của Tần Phỉ Phỉ truyền đến.
Tần Mục bước ra khỏi phòng, phát hiện Tần Phỉ Phỉ vẫn bình yên vô sự, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống. Nhưng rất nhanh, ánh mắt của hắn lại bị một cô gái phía sau Tần Phỉ Phỉ hấp dẫn.
Mỉm cười, Tần Mục hỏi :
- Phỉ Phỉ, cô gái kia…
Phía sau Tần Phỉ Phỉ là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, dáng người cao gầy mặc áo trắng.
Cô gái này rõ ràng không trang điểm, nhưng làn da trắng như tuyết, vô cùng bóng loáng, giống như tiên nữ trong tranh vẽ, mang đến cho người khác một cảm giác không chân thật.
Tần Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn Tần Mục:
- Đây là một người bạn mà em quen khi đi làm thêm, tạm thời sẽ ở lại nhà chúng ta vài ngày. Nhưng anh đừng chú ý cô ấy, bằng không sẽ chết mà không biết vì sao mình chết.
- Có khoa trương như vậy không?
Tần Mục nhếch miệng.
Tần Phỉ Phỉ cũng không nhiều lời với Tần Mục, nói với cô gái phía sau:
- Ánh Tuyết tỷ tỷ, người này là anh trai em.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất