Hogwarts: Từ Liệp Ma Nhân Trở Về Harry

Chương 6: Ta biết ngay, có nắm đấm là giải quyết được

Chương 6: Ta biết ngay, có nắm đấm là giải quyết được
Phía dưới lớp tóc, một vết sẹo hình tia chớp hiện ra.
Ron nhìn thẳng vào mắt: "Đây là do Kẻ bí ẩn làm ư?"
"Vâng." Harry gật đầu, nghiêng đầu dò hỏi: "Kỳ thật ta rất muốn biết, các ngươi tại sao lại gọi Voldemort là Kẻ bí ẩn, Chúa tể Hắc ám, hay là không thể gọi thẳng tên hắn?"
Ron run bắn người: "A, không! Ta biết ngay mà, ta đã nghĩ đến rồi, trong mọi người cũng chỉ có ngươi mới dám gọi thẳng tên hắn ra."
"Cho nên, vì cái gì, không thể gọi thẳng Voldemort?" Harry vẫn như cũ rất ngạc nhiên.
Trong sách không có ghi lại nguyên nhân.
Những chỗ viết về "Voldemort", đều dùng "Chúa tể Hắc ám", "Người đàn ông kia" để chỉ định.
Ron ngây người ra, đầu óc bắt đầu không thể phản ứng: "Ta... ta cũng không biết, nhưng từ nhỏ cha mẹ ta luôn nói như vậy, nói rằng nói thẳng tên Chúa tể Hắc ám, sẽ chiêu mời những chuyện không may."
"Trớ Chú sao?" Harry nghĩ đến đoạn văn trong "Hắc Ma Pháp: Cẩm Nang Tự Vệ" —— "Cần cảnh giác những văn tự cổ xưa, tà ác, chính bản thân những chữ đó cũng ẩn chứa lực lượng Trớ Chú."
Ron vẻ mặt gượng gạo, trong giọng nói cũng mang một ít vẻ cầu khẩn: "A, chúng ta không muốn lại tiếp tục nói cái đề tài này được không? Hay là chúng ta nói chuyện khác đi, ngươi thích đội Quidditch nào?"
Harry không gặng hỏi thêm.
Tuy cậu ấy đối với chuyện này quả thực rất ngạc nhiên.
Bọn họ trò chuyện sang những đề tài khác, nhìn thế giới này qua góc nhìn của một phù thủy nhỏ, cũng là một chuyện rất thú vị.
Witcher hoàn toàn không biết cách nói chuyện phiếm.
Nhưng Ron lại rất giỏi.
Mãi cho đến giữa trưa, mua chút đồ ăn, cuộc trò chuyện của Ron vẫn không ngừng nghỉ.
"Loảng xoảng" một tiếng.
Ngay lúc Ron đang suy nghĩ rốt cuộc là kẹo đậu đủ vị ráy tai ăn ngon, hay là kẹo đậu đủ vị bùn đất ăn ngon.
Cửa bị thô bạo kéo ra.
Một cô gái có răng cửa lớn, tóc xoăn màu nâu đỏ đậm thò đầu mình vào bên trong: "Các ngươi có ai thấy một con Thiềm Thừ không? Neville làm mất một con Thiềm Thừ."
Harry ngẩng đầu, nhìn sang, nhưng không nói chuyện.
"Ngươi nhìn cái gì, ta đang hỏi ngươi đó." Cô gái vẫn nói bằng giọng điệu kiêu căng.
Harry mở miệng, chân thành nhưng đầy nghi hoặc: "Ngươi cùng ta đồng dạng, là kẻ mồ côi không cha không mẹ sao?"
Cô gái sững sờ.
Câu hỏi này...
Chắc chắn là đang mắng mình ư?
Tuyệt đối đúng rồi.
Nhưng nên phản bác thế nào đây, hắn ta lại tự mắng cả bản thân mình vào đó mất rồi... Có lẽ người này không biết cách ăn nói, chỉ là đơn thuần hiếu kỳ?
Cô gái do dự một lát: "A, không, xin lỗi, ta không phải là cô nhi."
Harry giơ tay, chỉ về phía Ron: "Trong nhà hắn có bảy đứa con, cha mẹ đều dạy hắn rằng trước khi vào khoang xe của người khác thì phải gõ cửa, vì cái gì ngươi còn sẽ không đâu này?"
Ron đang ngậm đầy bánh bí ngô, ngẩng đầu nhìn một cách khó hiểu.
Chính mình chỉ là một người vô tội ăn uống và xem kịch vui, vì cái gì đột nhiên lại lạc mũi tên bắn trúng đầu gối mình?
Cậu ấy hiểu ý của Harry.
Nhưng sao nghe lại khó chịu đến vậy.
Cô gái đỏ mặt xấu hổ: "Thật xin lỗi, là ta quá nóng vội, nhưng mà thú cưng của Neville lại mất tích rồi."
"Chúng ta không có trông thấy." Harry trả lời.
Cô gái lui ra ngoài, vội vàng kéo cửa lại: "Cảm ơn, đã quấy rầy."
Ron ánh mắt phức tạp nhìn người ngồi đối diện cậu ta: "Harry, ta không có ý gì khác, nhưng có ai đã nói qua chưa, cách nói chuyện của ngươi có lẽ có chút vấn đề?"
Harry gật đầu chấp nhận: "Vâng, rất nhiều người cũng nói qua, ta cũng thấy có chút vấn đề thật."
"Ngươi biết không? Mỗi khi ta tưởng rằng ta đang giao tiếp rất ôn hòa với người khác, nhưng cuối cùng lại luôn biến thành giải quyết bằng nắm đấm."
"Vậy ngươi hẳn là sửa đổi đi." Ron đưa ra một đề nghị rất đáng tin cậy.
Harry nghi hoặc nhìn Ron, lẽ thẳng khí hùng đáp: "Chỉ cần có thể đánh thắng được chẳng phải tốt hơn sao?"
Ron há hốc miệng, không phản bác được.
Hắn khó xử nhìn Harry —— vóc dáng gầy gò thế này, trông thật sự không giống người có thể đánh nhau được.
Loảng xoảng —— cửa khoang xe lại bị kéo ra.
Vẫn như cũ không có gõ cửa.
Số người bước vào lại nhiều hơn, ba cậu bé, người dẫn đầu là một cậu bé với mái tóc vàng bạch kim, sắc mặt tái nhợt. Nếu cô gái tóc xù kia có vẻ ngạo khí lộ rõ trên miệng, thì cậu bé này lại có vẻ ngạo khí hiện rõ trên khuôn mặt.
"Ta nghe nói Harry Potter ở khoang xe này." Hắn đánh giá giữa hai người, thấy được Ron, trên mặt hiện lên vẻ chán ghét rõ rệt, ngay sau đó lập tức quay đầu nhìn về phía Harry: "Đó chính là ngươi?"
"Ngươi cũng vậy..." Harry mở miệng, định hỏi.
Ron vội vàng xen vào: "Hắn có cha mẹ, gia tộc Malfoy... cái cách nói chuyện này thật làm người ta buồn nôn."
Malfoy khó hiểu.
Người đều có cha mẹ, chẳng phải chuyện hiển nhiên sao?
"Vậy ngươi vì cái gì cũng sẽ không gõ cửa?" Harry đổi giọng, hỏi thẳng thừng.
Malfoy kiêu căng ngẩng đầu lên, vươn tay về phía Harry: "Ta là tới cùng ngươi làm bằng hữu, bất quá xem ra ngươi đã kết giao với một người bạn rồi sao?"
"Thế nhưng, Potter, dù cho đều là xuất thân từ gia đình phù thủy, trong đó cũng là có chênh lệch."
"Ta nghe phụ thân nói qua, gia tộc Weasley chuyên sinh ra lũ nhóc tóc đỏ thối hoắc, những kẻ bại hoại thuần huyết."
"Hiển nhiên ——"
"Potter, ta nghĩ ngươi sẽ không nguyện ý kết giao bằng hữu với kẻ khác biệt đâu."
Ron nhanh chóng nắm chặt tay, mặt đỏ bừng lên.
Harry không có vươn tay, nhìn thẳng vào Malfoy.
Đôi mắt mèo, khi đối mặt, khiến hắn từ trong đáy lòng sinh ra một loại cảm giác lạnh lẽo đến rợn người.
"Chúng ta đã là kẻ khác biệt, không phải sao?" Harry cười, lắc đầu, mở miệng nói.
Malfoy rụt tay về, sắc mặt trở nên lạnh lùng, khiến khuôn mặt vốn đã trắng bệch càng thêm vẻ bệnh tật: "Kẻ khác biệt? Xem ra ngươi đã sống lâu trong thế giới của lũ Máu Bùn rồi!"
"Potter, nếu ta là ngươi, thì tốt nhất nên cẩn thận đặc biệt. Cùng kẻ chẳng ra gì như Weasley mà giao du, sớm muộn cũng sẽ trở thành kẻ chẳng ra gì như hắn thôi."
Harry thở dài, nắm chặt nắm tay: "Ta đang rất chân thành giao tiếp với ngươi."
"Nhưng kết quả hẳn là đổ vỡ."
"Vậy chúng ta liền trực tiếp bỏ qua những lời nhảm nhí đó đi." Hắn đứng lên, bày ra tư thế chiến đấu: "Các ngươi là cùng tiến lên, hay là từng người một, ta cũng có thể đối phó."
Malfoy lùi lại một bước: "Ngươi nghĩ làm gì, muốn đánh nhau sao?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Harry hỏi lại.
"Goyle, Crabbe, cho hắn một chút giáo huấn!" Malfoy liếc nhìn hai tên tùy tùng bên cạnh, cười lạnh một tiếng: "Để cho tên đầu sẹo không biết tốt xấu kia tĩnh táo một chút."
Trong lòng Harry không hề dao động.
Cậu ấy biết, đây chính là cách giải quyết mọi chuyện.
Nghiêng người né tránh, một cú đấm nhẹ, đấm vào mũi Goyle —— máu tươi cùng nước mũi hòa lẫn phun ra, nhuộm chút huyết sắc lên mái tóc bạch kim của Malfoy.
Khụy gối xuống nửa chừng, một cú đấm móc, đấm vào cằm Crabbe.
Lực lượng chưa đủ, không thể đánh bay được cậu ta.
Nhưng hàm dưới bị một đòn, khiến sắc mặt Crabbe lập tức trở nên vặn vẹo, Harry thừa cơ, bồi thêm một cú đấm thẳng.
Một đứa trẻ mười một tuổi, mặc dù thân hình to lớn, nhưng khả năng chịu đòn thì có được bao nhiêu đâu.
Hai người bọn họ ôm lấy đầu mình, nửa quỳ trên mặt đất, đau đớn kêu thảm thiết.
Malfoy hoảng hốt nhìn Harry.
"Ngươi còn muốn tới sao?" Harry mặt không biểu tình, vẫy tay, hất đi máu và nước mũi dính trên tay.
Malfoy loạng choạng, lảo đảo lùi lại.
Crabbe cùng Goyle cũng chật vật bò, tháo chạy ra khỏi khoang xe này.
Harry đóng cửa lại.
Chờ hắn lần nữa ngồi xuống, Ron vẻ mặt kỳ lạ, thậm chí còn có chút hưng phấn: "Giờ ta mới tin, ngươi là thật có thể đánh, hai tên to con đến vậy, ngươi chỉ cần hai ba quyền đã hạ gục được rồi."
"Bọn họ rất yếu." Harry lắc đầu, chẳng hề tự hào chút nào, việc bắt nạt trẻ con thậm chí khiến cậu ấy cảm thấy áy náy trong chốc lát: "Thân là phù thủy, lại không thi pháp."
Đương nhiên... Hắn cũng sẽ không cho đối phương cơ hội rút đũa phép.
"Không, phù thủy nhỏ trước khi nhập học sẽ không thi triển phép thuật." Ron ngay lập tức lắc đầu phủ nhận, nói đến một nửa, mới nhớ tới thần chú làm vật thể bay lên của Harry, ngập ngừng bổ sung thêm một câu: "Ngươi là ngoại lệ, dù sao ngươi cũng là Chúa Cứu Thế."
Harry bóc một cây kẹo cam thảo, cắn vào miệng: "Những lời ta vừa nói có vấn đề gì ư?"
Ron khẽ giật mình: "Câu nào?"
"Mỗi một câu." Harry có chút khó xử: "Còn có 'Máu Bùn' là có ý gì?"
Ron khuôn mặt nhăn nhó lại: "Đó là một từ ngữ không hay, thô tục, dùng để kỳ thị phù thủy xuất thân từ Muggle, rất khó nghe, chỉ có những phù thủy Hắc ám tà ác, vô phương cứu chữa mới sẽ nói ra."
"Chẳng hạn như Malfoy."
"Và cái lũ xấu xa bẩm sinh nhà Slytherin ấy."
Harry cắn một tiếng "rắc", cắn đứt cây cam thảo: "Nhưng mà, 'Muggle' lúc đó chẳng phải cũng thế sao?"
"'Muggle', cũng thế sao?" Ron không thể nào hiểu được những lời này.
Harry nuốt thứ trong miệng xuống: "Ta là nói, 'Muggle' chẳng phải cũng giống như 'Máu Bùn' đó sao, mang theo ý vị kỳ thị sâu sắc?"
"Tại sao lại nói như vậy?" Ron rất không hiểu.
"Chữ 'Muggle' viết thế nào?" Harry ngón tay trượt trên mặt bàn: "M U G G L E."
"Ngươi không có phát hiện cái gì không đúng?"
Ron vẫn còn ngơ ngác.
"Phù thủy cũng không học từ ngữ sao?" Harry nhướng mày, có chút kinh ngạc.
Ron mặt có chút đỏ lên: "Không, chúng ta học, đương nhiên học!"
"Chỉ là ta không rõ ý ngươi, chữ đó thì sao?"
Harry thở dài: "Gốc từ của Muggle là MUG, Ma-Cách."
Ron hỏi lại: "Đây chẳng phải có nghĩa là cái cốc."
"Nó cũng có thể dùng để chỉ người, có nghĩa là kẻ ngốc." Harry gõ gõ ngón tay lên mặt bàn.
Trên thực tế, hắn càng ưa thích trong sử sách ma thuật, cách gọi những người không biết phép thuật —— "No-Maj".
Đại não của Ron lại một lần nữa ngừng trệ.
Hắn có chút khó có thể tiếp nhận, một từ ngữ đã dùng bấy lâu nay, lại còn có tầng ý nghĩa như vậy.
Trong xe, giọng nam lạ lẫm vang lên.
"Còn có năm phút nữa, chuyến tàu sắp đến Hogwarts, xin tất cả học sinh hãy thay đồng phục, hành lý cứ để lại trên tàu, chúng ta sẽ đưa hành lý của các ngươi vào phòng ngủ."
Harry đứng dậy, vẫy đũa phép, lấy ra bộ đồng phục của mình, thuận tiện vỗ vai Ron: "Không cần nghĩ nhiều như vậy, một cách xưng hô mà thôi."
"Nếu đã quen dùng, thì cứ tiếp tục dùng thôi."
Ron xoắn xuýt: "Nhưng ngươi nói nó có nghĩa là đồ ngốc."
"Mug là đồ ngốc, nhưng Muggle thì không phải." Harry nhún vai, thay y phục: "Cách xưng hô cũng chẳng thể thay đổi điều gì."
Ron gật đầu: "À, được rồi."
"Ngươi nghĩ được phân vào nhà nào sao?"
Tâm tình của cậu ấy điều chỉnh rất nhanh, dù sao cậu ấy cũng tự nhận mình nhất định phải là Gryffindor. Gần như ngay lập tức, cậu ấy đã ném hết mọi chuyện phiền lòng ra sau đầu.
Harry suy nghĩ một chút: "Có lẽ sẽ là Gryffindor."
Bốn nhà sáng lập Học viện đều có những bảo vật thiêng liêng, Bảo vật của Gryffindor là một thanh bảo kiếm được yêu tinh rèn đúc —— có lẽ đó không phải một vật phẩm ma pháp, đối với Witcher mà nói, không có gì có thể so sánh được với sức hấp dẫn to lớn của một thanh bảo kiếm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất