Phần thưởng quả thực phong phú.
Món thứ nhất, hạt giống hoa thoạt nhìn lợi hại nhưng có 24 giờ hạn chế, nói cách khác, hiện tại rắc hạt, chậm nhất cần một ngày phát triển thành biển hoa.
Món thứ hai, vé mời khiến người ta như lọt vào trong sương mù, tạm thời không nắm được tác dụng thực tế của nó. Nếu như đi vào khu vực không được mời, không đi là xong à? Vì sao còn phải đi vào?
Búp bê sau cùng rất mạnh, tác dụng lại không lớn, nếu đi vào trò chơi cực kỳ nguy hiểm, 36 tiếng không biết đã chết bao nhiêu lần!
Bạch Ấu Vi chải vuốt tâm tư, đại khái hiểu rõ tác dụng, bỏ phần thưởng vào cái túi của mình.
Cái túi vải của cô đã gần đầy.
Quan giám sát tiễn cô và Ngô Lệ Lệ ra ngoài, đi ra sân, sau khi ra khỏi sân có thể trở lại thế giới hiện thực.
Bạch Ấu Vi đột nhiên nghĩ tới một việc, đứng lại, hỏi quan giám sát: “Được rồi, ban nãy mi nói chúng tôi là người lần đầu tiên thắng được trò chơi này, lẽ nào cho tới bây giờ không ai thông quan trò chơi này à?”
“Đúng vậy.” quan giám sát trả lời, “Chưa từng có.”
“Vậy mi biết một người tên là Chú Triệu không?” cô lại hỏi.
Quan giám sát nhướn mày, “Chú Triệu?”
Ngô Lệ Lệ vội vàng bổ sung: “Tên đầy đủ của ông ta là Triệu Kiến Đào! Tầm sáu mươi tuổi, thấp bé, nhưng rất rắn chắc!”
“Oh… Người chơi đó à.” quan giám sát nhẹ nhàng gõ đầu, “Ông ta cũng tham gia buổi tụ tập, cuối cùng dùng mảnh ghép rời khỏi nơi này.”
Bạch Ấu Vi hơi ngạc nhiên: “Ông ta cũng đi qua mê cung?”
“Không.” quan giám sát mỉm cười, “Trên cơ thể người từng đi vào mê cung đều mang một mùi đặc thù, ta sẽ không nhận lầm.”
Trong lòng Bạch Ấu Vi hiểu rõ.
Chưa đi vào mê cung, trên người lại có mảnh ghép, hoặc là người khác đưa cho ông ta, hoặc là bản thân ông ta trộm, cướp.
Đạo cụ quý giá như thế, có ai cam lòng tặng cho người khác không?
Không cần nói đáp án cũng biết.
“Như vậy, hai tiểu thư, tạm biệt.” quan giám sát đưa đến cổng sân, liếc mắt nhìn chằm chằm Bạch Ấu Vi, “Ta sẽ nhớ kỹ cô.”
Lời này nghe thật quen tai, tạm thời không nhớ nổi ai từng nói.
Bạch Ấu Vi nhìn quét từng bông hoa ăn thịt người rất to trong sân, ánh mắt xẹt qua tia sáng: “Nếu không… Tôi khiến ký ức của mi khắc sâu hơn?”
Quan giám sát khó hiểu, nhướn mày nhìn cô.
Bạch Ấu Vi lấy từ trong túi ra một cây nấm lớn màu xám, đột nhiên ném nó vào sân!
— Rầm!
Ngô Lệ Lệ quá sợ hãi: “Chuyện gì xảy ra?!”
“Đi mau!” Bạch Ấu Vi chợt vỗ cô một cái, nhanh chóng đẩy xe lăn chuồn khỏi sân!
Đằng sau, cây nấm nổ tung!
Tuôn ra khắp bầu trời bào tử!
Bào tử màu xám trắng bao trùm ở trên nóc nhà, trên mặt đất, trên hàng rào, trên hoa ăn thịt người, sinh trưởng phình to trong tích tắc! Toàn bộ căn nhà mọc kín đủ cây nấm lớn nhỏ!
Mà chúng vẫn lớn lên!
Không ngừng giãn nở!
Đè bẹp hoa, chèn vỡ thân, cụm nấm điên cuồng cướp đoạt không khí và hơi nước, đè chết toàn bộ thực vật trong sân!
[Đạn nấm: Sau khi rơi xuống thả ra lượng lớn bào tử, nhanh chóng sinh trưởng thành cụm nấm, đám nấm này lại nảy sinh bào tử mới, khó tiêu diệt hết trong khoảng thời gian ngắn.]
Bị chen chúc bên trong đám nấm, quan giám sát: “… Ta chắc chắn nhớ kỹ cô!”
…
Rời khỏi trò chơi, Bạch Ấu Vi và Ngô Lệ Lệ phát hiện các cô quay về quả núi trước kia.
Thú bông Trương Kỳ nằm cách đó không xa. Không phát hiện thú bông những người khác.
Ngô Lệ Lệ đi tới bên người Trương Kỳ, ngồi xổm xuống, không nhịn được lại muốn rơi lệ, nhìn xung quanh, nghẹn ngào nói: “Không thấy ai cả, hành lý cũng mất.”
Bạch Ấu Vi nhíu mày nhìn quanh, cao giọng hô to: “Thẩm Mặc! –“
Thẩm Mặc đi ra trước, chắc hẳn anh đang ở gần đó mới đúng.
Nhưng người đâu?
Anh không thể bỏ lại cô một mình!