Khi quay về khách sạn đã hơi trễ, Đàm Tiếu và Thừa Úy Tài ngồi nói chuyện bên cạnh đống lửa, cạnh đó có bát đũa chưa thu dọn, lộ vẻ đã ăn xong.
Không phát hiện Bạch Ấu Vi.
“Anh Mặc, mì của anh.” Đàm Tiếu chủ động đưa một bát.
Thẩm Mặc không cầm, nói: “Để anh đi gọi em ấy.”
“Ban nãy tôi bê lên một chén, cô bé không ăn. Trời nóng, có lẽ Vi Vi không thấy ngon miệng.” Thầy Thừa nói, “Quay đầu có cơ hội, chúng ta làm một ít đậu đũa muối chua, dưa chuột muối chua, ăn khai vị.”
Đàm Tiếu ngạc nhiên: “Lão Thừa, ông còn biết muối dưa chuột à?”
“Biết chứ.” Thầy Thừa gật đầu, nghiêm túc giải thích, “Cái này không khó, chỉ cần có dưa chuột, ớt xanh, muối, dấm chua, tỏi…”
“Không phải ông là giáo viên à? Ông đâu phải là đầu bếp!!”
“Aizz… Tôi ở một mình đã lâu, biết nấu ăn nên biết mỗi thứ một chút…”
“Vậy ông biết muối củ cải không? Tôi đặc biệt thích ăn cái này!”
“Đầu tiên chúng ta phải có củ cải…”
Hai người tán gẫu với nhau, Thẩm Mặc vòng qua bọn họ, trực tiếp đi lên tầng hai của khách sạn.
Không có điện, trong hành lang tối đen.
Lên lầu hai, trong hành lang không có cửa sổ, cũng đen như mực. Chỉ có căn phòng Bạch Ấu Vi ở lộ ra một vài tia sáng.
Thẩm Mặc không biết tại sao tự thả chậm bước chân. Đi lại trong không gian đen tối và yên tĩnh, loại cảm giác này không tốt, mơ hồ có cảm giác tội ác sản sinh trong đáy lòng, mặc dù thời gian đi chỉ có mấy phút, anh vẫn cảm thấy không thích đi…
Không nên để cô ấy lại một mình trong bóng tối.
Thẩm Mặc đến cửa phòng, Bạch Ấu Vi quay lưng về phía anh ngồi trước cửa sổ sát đất. Ánh trăng bên ngoài chiếu vào, dát lên cả căn phòng một tầng ánh sáng màu trắng bạc, đường nét bóng lưng cô cũng hiện lên vẻ mông lung.
Ánh nến trong phòng dưới ánh trăng có vẻ nhỏ bé và nhạt nhẽo.
Không quá tối.
Thông tin này khiến trong lòng anh nhẹ nhõm.
Anh đi vào nhà, thả ba lô xuống.
Bạch Ấu Vi nghe được tiếng động, quay đầu liếc anh một cái, lại lạnh lùng quay đầu lại, dáng vẻ hờ hững.
Thẩm Mặc thầm cười một cái, hỏi cô: “Thầy Thừa nói em không thấy ngon miệng, muốn ăn tối không?”
Bạch Ấu Vi nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Em có lòng muốn ăn.”
Thẩm Mặc: “Vậy tại sao không ăn?”
Bạch Ấu Vi: “Không có tâm trạng.”
Thẩm Mặc: “…”
Anh im lặng một lúc, theo ánh mắt của cô ngắm nhìn bên ngoài, thấy các tòa nhà cao thấp đổ bóng trùng trùng điệp điệp, màn đêm đen kịt.
“Em đang nhìn cái gì?” Thẩm Mặc hỏi.
Bạch Ấu Vi vẫn nói bằng giọng âm dương quái khí: “Xem phồn hoa ở bên ngoài có sức hút gì khiến anh mất hút cả buổi.”
Đối với tính cách bới móc đứt quãng của cô, trước đây Thẩm Mặc còn có phần không vui, hiện tại hầu như đã miễn dịch.
Anh bất đắc dĩ cười, nói: “Cuối cùng anh đã về, chẳng phải nói rõ sức hút ở đây lớn hơn bên ngoài à?”
Anh hiếm khi pha trò, vì vậy Bạch Ấu Vi sửng sốt hai giây, kỳ quái nhìn về phía anh: “Tâm tình tốt thế à, anh không thật sự gặp cái gì đó ở ngoài chứ!?”
Thẩm Mặc không nói lời nào, xoay người lấy ra khỏi ba lô mấy quảcà chua bi, quả dưa chuột nhỏ và quả sơn trà.
Bạch Ấu Vi lập tức giơ tay: “Em muốn ăn!”
“Không có tâm trạng cơ mà?”
“Thì anh dỗ em, giờ em có tâm trạng.”
Thẩm Mặc buồn cười: “Anh dỗ em lúc nào?”
Ngón tay Bạch Ấu Vi chỉ vào đống rau dưa hoa quả trong tay anh, “Không phải hái cho em à?”
Thẩm Mặc đùa cô: “Vì sao không phải là anh hái cho Đàm Tiếu và thầy Thừa?”
Bạch Ấu Vi hùng hồn: “Nếu như cho hai người đó, anh mang lên đây làm gì? Ban nãy lúc ở dưới lầu anh đã đưa cho họ.”
Ừm, có lý.
Thẩm Mặc xoay người rời đi.
Bạch Ấu Vi nóng nảy, thì thầm: “Anh thật sự định đi à?”
“Anh đi rửa cái đã.” Thẩm Mặc rẽ vào nhà vệ sinh, giọng điệu mang theo ý cười, “Không rửa sao ăn được.”