Thẩm Mặc đang bắt chuyện với đối phương.
Vì không khiến những người đó đề phòng, tư thế của anh mang theo vài phần thảnh thơi và thoải mái. Cơ thể cao ráo, nổi bật trong đám người, giống như một gốc cây thanh tùng, bộc lộ sức mạnh trong sự im lặng.
Bạch Ấu Vi xem một lúc, tự dưng cảm thấy anh thật đẹp trai.
Cô đưa hai tay ra, tạo thành một khung ảnh ở trước mặt, đưa anh vào trong “khung hình”.
Đường nét gò má đẹp trai rắn rỏi, đứng ở trong đám người càng khiến anh phong độ ngời ngời.
Càng xem càng thích.
Thẩm Mặc như có cảm giác, hơi nghiêng đầu nhìn sang.
Bốn mắt nhìn nhau, tim của cô không khỏi đập nhanh nửa nhịp, hơi đùa giỡn nháy nháy mắt với anh.
Cô thấy bờ môi anh giật giật, không tiếng động nói câu gì đó, sau đó quay đầu tiếp tục nói chuyện với những người kia.
Bạch Ấu Vi xem hiểu.
Anh nói hai chữ: “Đừng gây sự.”
Bạch Ấu Vi chống tay lên má, lẩm bẩm ca thán: “Aizz, ngay cả dạy bảo người ta cũng đẹp trai như vậy…”
“Vi Vi à, cháu nói xem hai đứa có chuyện gì không…” thầy Thừa ở bên cạnh sốt ruột, luôn cảm thấy đối phương không giống người lương thiện.
Bạch Ấu Vi còn đắm chìm trong “mê trai”, thì thào nói: “Có việc cũng không sao… Dáng vẻ anh đánh người càng đẹp trai hơn…”
Thầy Thừa: “???”
…
Cuộc nói chuyện chỉ kéo dài hai, ba phút, Thẩm Mặc và Đàm Tiếu trở về, ngồi vào trong xe.
Thầy Thừa vội vàng hỏi: “Thế nào? Tình cảnh bây giờ của Hàng Châu như thế nào?”
“Không khác Dương Châu mấy, rất nhiều người không đợi được đội cứu hộ, mấy con đường đi ra khỏi thành phố không an toàn, cho nên họ ở lại.” Thẩm Mặc nói, “Bọn họ cho rằng ở gần sương mù dày đặc ngược lại là nơi an toàn nhất, bởi vì trò chơi ít xuất hiện ở đây, cho nên, chỉ cần bảo đảm đầy đủ thức ăn nước uống là có thể sống sót. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là sương mù dày đặc không mở rộng, một khi phạm vi màn sương mù lớn hơn, không gian sinh tồn của bọn họ sẽ bị chèn ép thu hẹp thêm một bước.”
Bạch Ấu Vi hỏi: “Hiện tại ở Hàng Châu có bao nhiêu người?”
“Không rõ lắm.” Thẩm Mặc khẽ gật đầu một cái, “Không có điện và internet, tất cả mọi người hoạt động ở khu vực cố định, thỉnh thoảng nhìn thấy người của khu khác, nhưng chẳng ai tỉ mỉ đi thống kê.”
Bạch Ấu Vi ngẫm nghĩ một lúc, lại hỏi: “Vừa nãy vì sao những người đó nhìn thấy xe của chúng ta thì sợ hãi như vậy? Trong thành phố xảy ra chuyện gì à?”
“Sợ chúng ta cướp đồ chứ sao!” Đàm Tiếu chen ngang, “Nghe bọn họ nói, có vài người không tìm được thức ăn, sẽ đi cướp của người khác, còn có một vài người chuyên môn cướp đạo cụ.”
Bạch Ấu Vi nháy mắt một cái, “Làm sao bọn họ biết đối phương có đạo cụ?”
“Đúng nhỉ, sao họ biết được?” Đàm Tiếu vỗ vỗ trán, thất vọng nói, “Ban nãy tôi quên hỏi, nếu không tôi lại đi hỏi thăm?”
Thẩm Mặc khẽ gật đầu một cái: “Đạo cụ nhìn giống món đồ chơi, thời điểm này trên người ai mang theo món đồ chơi, chắc chắn đó là đạo cụ. Hơn nữa, bọn họ có thể mai phục tại một số nơi gần khu vực của trò chơi, chỉ cần có người đi ra từ trò chơi. Dưới tình huống đối phương thả lỏng cảnh giác, ra tay đánh lén có khả năng thành công rất cao.”
Bạch Ấu Vi nghe xong như có điều suy nghĩ, sờ lấy túi của mình, nói: “Không biết có ai đến cướp đồ của em không.”
Đàm Tiếu dòm nét mặt của cô, tò mò hỏi: “Vi Vi, tại sao tôi cảm thấy hình như cô có chút mong đợi à?”
Bạch Ấu Vi hung dữ lườm anh một cái: “Tại sao cậu không gọi tôi là chị!”
Đàm Tiếu nghẹn một cái, sầu não trả lời: “Chị, tôi nhìn vào gương mặt này của cô, thực sự không gọi được…”
Ngoại hình Bạch Ấu Vi quá nhỏ.
Vừa trắng vừa mềm, lúc trừng mắt giống như làm mình làm mẩy.
Bạch Ấu Vi lườm anh, đôi mắt chuyển động, không nổi giận, hãnh diện nói: “Quên đi, không so đo với cậu, coi như cậu đang khen tôi trẻ trung.”
Đàm Tiếu gật đầu: “Đúng là rất trẻ trung.”
“Đàn ông đều thích trẻ tuổi, đúng không?” Bạch Ấu Vi lại cười tủm tỉm hỏi.