Đàm Tiếu đứng trên ban công hét về phía xa: “Đại ca! Có lối ra!!!”
Chỉ thấy một người đàn ông dáng người khỏe mạnh chạy tới từ phía xa, đằng sau có một con “Rắn” đuổi theo! Nhưng mà con “Rắn” này thực sự quá ngắn, lại không có vảy, vì vậy dáng vẻ điên cuồng ngọ nguậy trên mặt đất giống một con giòi lớn!
Hình thể của nó từ chỗ cao bằng hai tầng ban đầu đến bây giờ gầy xuống độ cao một con bò, cái miệng đầy răng há to dùng sức cắn lên quái vật lột da bị buộc bằng dây thừng, mỗi lần đều vồ hụt!
Động tác Thẩm Mặc nhanh nhẹn, lúc trái lúc phải, dẫn nó đến chỗ miệng vết thương chảy mủ tụ máu, nó lập tức bị mùi tanh thu hút, cơ thể ưỡn ẹo bò vào trong lỗ.
Quái vật bên trong lỗ chen chúc bò ra ngoài!
Như thọc tổ ong vò vẽ! Mấy trăm con quái vật lột da chạy trốn bốn phía!
Có con chui lên ban công chỗ đám người Bạch Ấu Vi đứng lập tức bị Đàm Tiếu và Thừa Úy Tài dùng gậy bóng chày, gậy chống đánh tan tác!
Mà con rắn kia trong lỗ trở nên lớn với tốc độ cực nhanh! Biến thành mập! Biến thành dài!
Nó ăn sạch quái vật lột da trong lỗ, tiếp đó bắt đầu nuốt chửng thịt vụn bị ăn mòn!
Sau khi nước mủ tụ máu bị nó tẩy rửa dần lộ ra màu đỏ tươi, vết thương bắt đầu khép lại.
Đàm Tiếu ở trên lầu thấy rõ mồn một, vội vàng kêu to: “Không được ăn! Không được ăn nữa! Lỗ sắp khép lại!!!”
“Tôi dẫn nó đi! Cậu đưa mọi người đến lối ra!” Thẩm Mặc bình tĩnh giơ lên con dao, ghim mạnh vào cái đuôi mập của con rắn thò ra bên ngoài lỗ.
Rắn tham ăn đau đến mức run rẩy, vội vàng bò ra bên ngoài, bởi vì vô cùng mập mạp mà nó không thể quay đầu, đành lùi dần ngược lại.
Nó lắc đầu lại lắc não, thân thể to mập đè lên bãi thịt vụn vang lên tiếng xèo xèo, cuối cùng lùi ra ngoài, sau đó giận dữ lao về phía Thẩm Mặc!
Thẩm Mặc đã chuẩn bị sẵn sàng, dắt con quái vật lột da bị buộc dây thừng dụ con rắn tham ăn đi một hướng khác.
Cùng lúc đó, Đàm Tiếu cầm cặp sách của Phan Tiểu Tân và cả cậu ném xuống lầu!
Khoảng cách tầng hai và tầng một hơn ba mét, nhờ tất cả bên dưới là thịt nên không sợ người rơi xuống bị thương.
Hai giây sau, xe lăn của Bạch Ấu Vi cũng bị ném xuống.
Đàm Tiếu cõng Bạch Ấu Vi, trực tiếp nhảy từ tầng hai xuống, thầy Thừa hơi chậm một chút, vịn vào bướu thịt bám ở gần ban công, vội vội vàng vàng leo xuống.
Bốn người kéo xe lăn vội vã chui vào trong lỗ.
Trong lỗ đều là thịt thối và chảy mủ, gồ ghề, vừa ướt vừa trơn, đi trên đó rất khó khăn!
Thật vất vả đi tới lỗ thủng hiện lên ánh sáng trắng, Đàm Tiếu túm cặp sách của Phan Tiểu Tân định đẩy cậu đi. Không biết tại sao Phan Tiểu Tân bắt đầu chống cự, lắp bắp nói: “Từ từ, chờ một chút! Chờ một chút!”
Đàm Tiếu hấp tấp nói: “Còn chờ cái gì?! Đi ra ngoài được người nào hay người nấy, nhanh!”
“Không phải, không phải! Hãy nghe em nói!” Phan Tiểu Tân cuống cuồng nói, “Không thể ra ngoài! Bên ngoài… Bên ngoài có người chờ cướp đạo cụ của mọi người! Đi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm!”
“Có người định cướp?” Đàm Tiếu ngẩn người, quay đầu xem Bạch Ấu Vi, “Vi Vi…”
Bạch Ấu Vi đang nhìn xung quanh lỗ chờ Thẩm Mặc trở về, nghe vậy không nhịn được nói: “Chuyện nhỏ này đừng làm phiền tôi!”
Phan Tiểu Tân: “…”
Cái này… Cái này là chuyện nhỏ à?
Đàm Tiếu vỗ trán Phan Tiểu Tân, “Nghe không? Chuyện lớn như con kiến, đừng lằng nhằng, mau đi ra ngoài!”
Nói xong không để tâm cậu có tình nguyện hay không, trực tiếp đẩy Phan Tiểu Tân vào trong lối ra sáng ngời ánh sáng trắng!
Thầy Thừa là người thứ hai đi vào.
Đàm Tiếu và Bạch Ấu Vi chờ ở chỗ lối ra một lúc đến khi Thẩm Mặc trở về mới hoàn toàn yên tâm. Ba người lần lượt đi vào lối ra —