Trên thực tế, tình hình bên ngoài không ấm áp như bọn họ tưởng tượng.
Bởi vì, Bạch Ấu Vi không kìm chế được nỗi lòng, cầm cây gậy giơ về phía Thẩm Mặc, muốn đuổi anh đi, kết quả chưa động đến anh, bản thân mất cân bằng suýt nữa ngã sấp xuống, bị Thẩm Mặc nhanh tay nhanh mắt ôm lấy —
Đàm Tiếu trông thấy cảnh này.
…
Thẩm Mặc ôm Bạch Ấu Vi ngồi xuống ghế sô pha, thấy mặt cô đỏ au, đôi mắt cũng hồng hồng, trong lòng anh bùng lửa song cũng thấy buồn cười.
“Em khóc cái gì?” anh hỏi, “Em mắng anh một trận, anh chưa nói một câu, tại sao em lại khóc?”
Bạch Ấu Vi lấy tay chải tóc: “Hừ!”
Thẩm Mặc rút mấy tờ khăn giấy ở trên bàn trà, lau nước mắt cho cô.
Bạch Ấu Vi trở tay cho một móng vuốt!
“Đừng đụng vào tôi!”
Thẩm Mặc bị đánh một cái, không thấy máu, nhưng trên cánh tay thêm một vết đỏ.
Anh hơi hơi nhíu mày, nhìn về phía Bạch Ấu Vi, trong giọng nói thêm mấy phần nghiêm khắc: “Em dám cào cái nữa, có tin anh cắt trụi không?”
Bạch Ấu Vi: “…”
Cô cắn cắn môi.
Sau đó, cô giơ tay lên, quả quyết mà lại do dự…
Cào Thẩm Mặc một cái.
Thẩm Mặc: “…”
Không được chiều tật xấu này của cô.
Một phút đồng hồ sau, Bạch Ấu Vi bị cưỡng chế giao nộp vũ khí.
Hai tay cô bị trói chặt, Thẩm Mặc cầm kìm cắt móng tay, lần lượt cắt từng ngón tay của cô.
Ba người trong phòng nghe bên ngoài không có động tĩnh, cẩn thận từng li từng tí đi ra, nhìn thấy tình cảnh này, vô cùng hoang mang.
Đàm Tiếu bực bội nhất: “Đây là tình thú theo trường phái nào hả?”
Có điều nhìn sắc mặt hai người, xem như đã tạm thời ngừng chiến.
Thầy Thừa ân cần hỏi Thẩm Mặc: “Vừa rồi hình như bác nghe cháu nói, muốn đi trò chơi số 21, là thật sao?”
Thẩm Mặc đang cầm móng vuốt nhỏ của Bạch Ấu Vi, một bên cắt móng tay, một bên giải thích: “… Trò chơi số 21 không chỉ nguy hiểm cho sự an toàn của căn cứ, cũng nguy hiểm cho người nhà của cháu. Cháu muốn giải quyết nó để không có nỗi lo về sau trước khi đi.”
Bạch Ấu Vi nhìn anh chằm chằm, ngữ điệu cực nhanh: “Không giải quyết được số 21 thì đổi chỗ ở chứ sao! Căn cứ cũng có kế hoạch di chuyển mà!? Căn bản không nhất thiết ở lại chỗ này khiêng chết với một trò chơi! Chết bao nhiêu người, rõ ràng trò chơi quá khó khăn không qua được, tại sao còn muốn đi chịu chết?!”
Cô càng nói càng tức, viền mắt dần dần đỏ ửng, “Đâu phải em không cho đi! Trước đó em nói, trước khi em không lấy được mảnh ghép trò chơi thì không vào trò chơi! Em không tự ái sao?!”
“Trò chơi chưa hẳn quá khó.” Thẩm Mặc từ đầu đến cuối rất bình tĩnh, “Lần này toàn quân bị diệt, có thể là có người phá rối, chưa hẳn có liên quan với độ khó của trò chơi.”
Thầy Thừa châm chước một chút, lo lắng, “Tiểu Trầm, Vi Vi nói rất đúng, chúng ta có thể hiểu cháu lo lắng cho người nhà, nhưng nếu cháu xảy ra chuyện ở trong trò chơi, người nhà của cháu chỉ càng thêm đau khổ, cháu… cháu có muốn cân nhắc kĩ hơn không?”
Thẩm Mặc chậm rãi lắc đầu: “Bởi vì từng tồn tại mê cung, Thượng Hải mới có thể hình thành một khu vực an toàn ‘Chân không’ như thế này. Xác định rõ toàn bộ vị trí trò chơi ở gần đây, nắm toàn bộ quy luật di động trong bàn tay, không có nơi nào yên ổn hơn nơi này. Mặc dù có, cũng cách xa muôn trùng mây.”
Anh ngước mắt liếc nhìn Bạch Ấu Vi, bổ sung: “Anh sẽ bàn bạc với Sở Hoài Cẩn, chiêu mộ một đội ngũ.”
Bạch Ấu Vi chanh chua: “Chết bao nhiêu người, ngay cả đội tinh anh đều toàn diệt! Ai sẽ ngốc hề hề đi với anh vào trò chơi?! Chắc chắn anh không mời được người!”
Thẩm Mặc nhìn cô: “Nếu không triệu tập được nhân thủ, anh sẽ buông tha tiến công chiếm đóng trò chơi số 21, theo căn cứ cùng di chuyển đến cứ điểm mới rồi bắc thượng cùng mọi người.”
Bạch Ấu Vi ấm ức cắn môi.
Anh nói như vậy, có vẻ cô không hiểu lý lẽ, nhưng mà… Với tình cảnh hiện giờ của bọn họ, không thích hợp vào trò chơi!