Đỗ Lai cười nhạt: “Tôi thấy rõ ràng cô là không muốn đổi đạo cụ! Chờ tôi góp đủ mười mảnh, cô cũng bày ra lý do khác chờ tôi!”
Bạch Ấu Vi buông tay: “Anh có thể nghĩ như vậy, cũng chẳng sao, tôi luôn hết lòng tuân thủ cam kết ah.”
Đỗ Lai lạnh rên một tiếng, khom lưng nhặt lên mảnh ghép trò chơi trên bàn uống trà, nhét vào trong túi.
“Bạch Ấu Vi, lòng tham không đáy, tôi khuyên cô không nên quá tham. Hiện tại ở trong căn cứ, người có thể cầm ra mười mảnh ghép trò chơi, tôi dám nói ngoại trừ tôi, không có người thứ hai.”
Bạch Ấu Vi nghe vậy nhếch mép, cười ngòn ngọt, “Đỗ Lai, hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi. Tôi khuyên anh nhìn rõ tình thế, hiện tại ở trong căn cứ, người có thể lấy ra loại đạo cụ này, tôi dám nói ngoại trừ tôi, không có người thứ hai.”
Đỗ Lai: “…”
Anh tích tụ lửa giận, đi tới cửa, lại không cam lòng dừng lại, như thể trải qua đấu tranh tâm lý kịch liệt, đột nhiên quay người lại!
“Thêm một mảnh đã đủ chưa?”
Đỗ Lai móc từ trong túi ra đống mảnh ghép trò chơi hồi nãy, lại lấy ra khỏi túi quần một mảnh, đập mạnh xuống bàn trà!
Bộp!
“Tám mảnh! Không thể nhiều hơn nữa!” Đỗ Lai tức giận nói, “Sáu mảnh đã sử dụng, hai mảnh chưa sử dụng, đây là tất cả mảnh ghép trò chơi của tôi!”
“Thành giao ~”
Bạch Ấu Vi kéo túi vải sang bằng một tay, vơ vét tất cả mảnh ghép trên bàn trà vào túi cực nhanh.
Đỗ Lai: “…”
Vì sao có cảm giác cô ta chờ anh tăng giá từ lâu?
Thẩm Mặc nhặt lên búp bê thế thân, nhẹ nhàng ném vào… tay Đỗ Lai: “Cầm đi đi, đạo cụ cậu muốn.”
“Tám mảnh ghép trò chơi, lại còn hai mảnh chưa dùng, chậc chậc chậc ~” Bạch Ấu Vi cất xong mảnh ghép trò chơi, dí dỏm nhìn anh, “Để tôi đoán nhé, nhiều mảnh ghép trò chơi như vậy, anh kiếm được bằng cách nào? … mấy người chơi trong trò chơi số 21 đã chết, không thoát khỏi quan hệ với anh đúng không!? Không nhìn ra, tâm địa anh xấu thật ~”
Sắc mặt Đỗ Lai trầm xuống, ánh mắt có một chút u ám.
Song suy nghĩ đến không có chứng cứ, anh không lập tức phủ nhận, chỉ cười mỉa mai, lập lờ nước đôi trả lời:
“Có liên quan gì? Bọn họ chết vì ngu xuẩn, mặc kệ có mảnh ghép trò chơi hay không, kết quả không có bất kỳ thay đổi nào.”
“Hình như cậu biết cái gì đó.” Thẩm Mặc nhíu mày, dò xét anh.
Đỗ Lai vểnh khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi chẳng biết gì hết. Biết càng nhiều, chết càng nhanh, tôi hiểu đạo lý này ~”
Anh cất búp bê thế thân, tùy ý vẫy ống tay áo với mọi người trong phòng, nói: “Giao dịch vui vẻ, tạm biệt ~”
Đỗ Lai lưu loát bỏ đi, rất nhanh không thấy bóng người.
Chờ anh đi hẳn, Đàm Tiếu không nhịn được nói: “Người này điên rồi sao?! Một mảnh ghép trò chơi không đủ, cho chúng ta hai mảnh ghép chưa sử dụng! Hai mảnh đấy! Mảnh ghép trò chơi chưa dùng! Anh ta cứ thế đưa cho chúng ta!”
Bạch Ấu Vi liếc anh, thờ ơ cười:
“Anh ta không điên, cũng không ngốc, mà là chắc chắn có thể cầm lại mảnh ghép trò chơi của mình, cho nên mới dám trực tiếp đưa mảnh ghép trò chơi cho tôi.”
Đàm Tiếu khó hiểu, “Gì cơ?”
Thẩm Mặc nhìn mọi người nói: “Tối hôm nay đóng kỹ các cửa, tất cả mọi người đi vào nhà thú bông nghỉ ngơi, không ai ở bên ngoài.”
“Không để lại ai ở ngoài ư?” giọng điệu Bạch Ấu Vi chậm rãi nói, “Vẫn nên để lại cái gì đó ở ngoài! Bị đại sư trộm cắp ghé thăm, cơ hội hiếm có, nếu không chuẩn bị gì hết, chẳng phải anh ta rất mất mát?”
Thẩm Mặc có phần bất đắc dĩ, có điều chẳng ngạc nhiên chút nào. Một ngày nào đó mà cô không gây sự, có lẽ anh còn thấy kỳ quái!
“Em muốn làm gì?” Thẩm Mặc bình tĩnh hỏi.
Bạch Ấu Vi suy tư một lúc, “Ừm… Một nghi thức chào đón, đơn giản chăng?”