Edit: Chovay-HVHT
Nhìn nhau, khuôn mặt nhỏ tỏ ra khó hiểu của Thẩm Huyên bỗng đỏ lên, đột nhiên lui lại phía sau hai bước, “Nhưng……”
Bốn mắt nhìn nhau, không biết nghĩ đến cái gì, cô chậm rãi mỉm cười, “Một khi đã như vậy, nếu tôi đây từ chối thì bất kính.”
Nói xong, cô lập tức cầm theo hộp hướng đối phương gật gật đầu, “Cảm ơn sếp.”
Cô không phải nữ chính, không có tính cách cao thượng như vậy, không thích nhất chính là đẩy tới đẩy lui, dù sao cũng cho mình ngu gì mà không lấy.
Nhìn thân ảnh kia rời đi, lông mày Mục Đình khẽ nhúc nhích, còn chưa thấy qua người nào còn ham món lợi nhỏ như cô.
Trở lại phòng, Thẩm Huyên thử lại cái vòng tay kia, phát hiện dường như là có hơi to một chút, tuy nhiên cũng còn tốt, chắc chắn không thể thường xuyên mang ra ngoài, nếu như bị va chạm vậy thì lỗ nặng.
Nhưng nam chính đột nhiên tặng đồ cho cô, cái này thật là quá kì lạ, chuyện ly hôn tuyệt đối không thể lại tiếp tục kéo dài, bằng không cũng không biết sẽ có biến cố gì xuất hiện, xem ra cô cần thiết phải làm nam chính tiếp tục chán ghét bản thân mới được.
Ngày hôm sau là tuyên đọc di chúc, Thẩm Huyên rất sớm liền rời giường, thuận tiện đem vòng tay đeo trên tay, chỉ là thời điểm khi ăn cơm đều phải cẩn thận, cảm thấy quá phiền toái, cuối cùng cô vẫn tháo xuống, miễn cho cả ngày phải lo lắng đề phòng.
Địa điểm tuyên đọc di trúc là ở nhà cũ Mục gia, cô đương nhiên là đi cùng Mục Đình, bởi vì trợ lý Chung cùng thư ký Lý đều ở đây, nên cô không nhắc lại chuyện ly hôn, chỉ có thể một mình ngồi sát cửa sổ xe nhìn phong cảnh bên ngoài, đương nhiên, chỉ cần cô không nói lời nào, nam chính sẽ không bao giờ chủ động nói chuyện cùng cô.
Nhà cũ của Mục gia là một tòa nhà tương tự như trang viên địa phương, nghe nói đã có từ lâu đời, chờ sau khi xe tiến vào, đường dẫn vào trong đều có hoa cỏ trồng ở hai bên đường, đợi khi xe dừng lại bên ngoài một tòa nhà tứ hợp viện lớn, Thẩm Huyên mới đẩy cửa xe ra rồi đi xuống.
Diện tích đất khu vực ở đây cùng đoạn đường vừa mới đi qua, cô không dám tưởng tượng tòa trang viên này có giá bao nhiêu tiền, tuy nhiên cẩn thận nghĩ lại, khu biệt thự kia của nam chính cũng rất lớn, hơn nữa anh đã đáp ứng sau khi ly hôn rồi sẽ cho mình, về sau chắc chắn có thể đáng giá rất nhiều tiền.
Không nghĩ tới chính mình lại có thể dựa vào việc ly hôn để làm giàu!
Vào cửa chính, chỉ thấy trong đại sảnh đã đến rất nhiều người rồi, hầu như tất cả người Mục gia trực hệ cùng chi thứ đều tới, ít nhất cũng có hai ba mươi người, còn có vài vị luật sư cũng ở đây, có lẽ là nhìn thấy Mục Đình, luật sư Vương lần trước đã gặp ở bệnh viện lập tức cười đi tới vươn tay ra, “Mục tổng ngài khỏe.”
Thấy vậy, trong lòng của những người khác đang có mặt trong phòng đều có chút hụt hẫng, bọn họ mới thân thiết cùng cái người luật sư Vương này gần nửa ngày, nhưng đối phương vẫn như cũ cái gì cũng không chịu tiết lộ, nhưng thật ra là bây giờ sẽ xem đĩa để bỏ đồ ăn.
Đơn giản bắt tay cùng đối phương, Mục Đình liền vỗ nhẹ lên đầu Thẩm Huyên, xong trực tiếp đi đến bàn dài trước mặt ngồi xuống, bên cạnh đều là người trực hệ của Mục gia, một đám thoạt nhìn đều rất bình tĩnh, chỉ là trà đặt ở trên bàn cứ uống hết ly này đến ly khác.
Thẩm Huyên đương nhiên là đi theo nam chính ngồi ở bên cạnh, bởi vì cô thấy Mục Dịch đang ngồi trên sô pha, nên lập tức liền trở nên khẩn trương, sợ đối phương lại muốn làm cái gì.
“Các vị, chắc hẳn mọi người đã đến đông đủ, hy vọng chút nữa tất cả mọi người đều có thể giữ yên lặng, không nên tùy ý nói chen vào.” Luật sư Vương thần sắc bỗng nhiên nghiêm túc nói.
Trong chốc lát, toàn bộ phía dưới đại sảnh đều yên tĩnh, một đám đều đưa ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm tờ di chúc trong tay đối phương.
"Phần di chúc này được thực hiện khi ý thức của Mục lão tiên sinh đang thanh tỉnh, cũng có tôi cùng hai vị đồng nghiệp trong văn phòng làm chứng và lập ra, và có hiệu lực pháp luật.”
Quét mắt nhìn mọi người một lượt, luật sư Vương mới chậm rãi mở tờ di chúc ra, “Tôi Mục Quốc Hoa tuyên bố rằng tài sản được viết trong di chúc này đều là tài sản cá nhân hợp pháp của tôi, và có toàn quyền xử phạt. Nội dung di chúc của tôi như sau: Một, tất cả bất động sản dưới tên của tôi, bao gồm nhà cũ là tổng cộng hai mươi căn, toàn bộ để lại cho con trai lớn của tôi là Mục Nghiệp thừa kế, tại sau khi tôi chết sẽ tiến hành sang tên.”
Dứt lời, trong lúc nhất thời rất nhiều người đều không nhịn được nhìn về phía anh lớn của bọn họ, không nghĩ tới ngày thường đối phương im lặng như vậy, lão gia tử thoạt nhìn cũng không thích bộ dạng hắn, hiện tại lại giao tất cả nhà ở sở hữu đều cho hắn, phải biết rằng bất động sản của ông Mục trên thế giới cộng lại, vậy tuyệt đối là khối mỡ lớn.
“Hai, tất cả xe cổ dưới tên của tôi sẽ được trao lại cho con gái thứ ba là Mục Viện thừa kế!”
“Ba, tài khoản trong ngân hàng của tôi, tổng cộng có ba tỷ vạn, sẽ được bàn dao cho cháu trai Mục Tề cùng cháu trai Mục Dịch thừa kế.”
Trong chốc lát, Lưu Mỹ Vân vẫn luôn lo lắng đề phòng nhanh chóng thở phào nhẹ nhỏm, còn may lão gia tử đối với tiểu tề không tồi.
Chỉ có Mục Dịch lười nhác dựa vào sô pha nhắm hai mắt, giống như là cái gì cũng không thèm để ý, nhưng lại một mình châm điếu xì gà lên hút, chỉ là dư quang luôn nhịn không được quét về người phụ nữ phía bên kia, nhìn bộ dạng cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh trai mình, trong lòng Mục Dịch lập tức liền lộ ra một hồi không cam lòng.
“Bốn, ngoài ra dưới danh nghĩa của tôi còn có tổng cộng mười hai công ty và cổ phần của công ty, sẽ được giao lại cho cháu trai Mục Đình quản lý, 70% lợi nhuận phải dùng làm từ thiện, ngoài ra 30% do cháu trai Mục Đình toàn quyền xử lý.”
Nghe vậy, mọi người cũng không ngạc nhiên, lão gia tử vốn dĩ thiên vị với đứa cháu này, bây giờ lại càng hơn thế, cũng không biết cổ phần công ty nhà mình sẽ chia như thế nào.
Năm, 40% cổ phần trong công ty của tôi được phân chia như sau, 10% giao cho con trai Mục Hoa thừa kế, 25% giao cho cháu trai Mục Đình thừa kế, 5% giao cho cháu dâu Thẩm Huyên thừa kế.”
Dứt lời, không chỉ có Thẩm Huyên kinh ngạc, những người khác cũng bắt đầu bàn tán sôi nổi, đặc biệt là Lưu Mỹ Vân, vì cái gì tất cả mọi người có, duy chỉ có mình bà cùng chồng thì cái gì cũng đều không có?
“Dựa vào cái gì mà một người ngoài có thể thừa kế cổ phần của cha tôi?!” Lưu Mỹ Vân lập tức đứng lên.
Luật sư Vương hơi mỉm cười, “Đây là ý nguyện của Mục chủ tịch, hơn nữa, chủ tịch phân chia tài sản của chính mình, hợp tình hợp lý, và có hiệu lực pháp luật.”
Ai chẳng biết cổ phần rất đáng giá, 5% cổ phần, bọn họ đều không có, một người ngoài lại có thể nhận được, điều này làm cho bọn họ sao có thể cam tâm!
“Cha tôi nhất định là hồ đồ! Con nhỏ Thẩm Huyên này kết hôn ba năm cũng chưa sinh nổi được cái trứng, còn lả lơi ong bướm không biết liêm sỉ, như thế nào xứng có được cổ phần!” Lưu Mỹ Vân không được thừa kế tài sản gì, lúc này cũng có chút cảm giác điên cuồng.
Những người khác cũng đều không lên tiếng, rốt cuộc việc đã đến nước này, nói nhiều thì có lợi ích gì, còn sẽ đắc tội với người.
“Luật sư Vương.” thanh âm Mục Đình hơi trầm xuống.
Luật sư Vương lập tức nhìn Lưu Mỹ Vân với ánh mắt nghiêm túc, “Lưu phu nhân, ngài bị nghi ngờ đã xúc phạm hoặc bịa đặt sự thật một cách trắng trợn phỉ báng danh dự của Thẩm tiểu thư, đã nghiêm trọng mắc vào tội phỉ báng danh dự của người khác, những lời ngài vừa nói đã được ghi âm lại, vài ngày nữa luật sư Hàm sẽ đưa tới, ngoài ra, nếu ngài không tìm Thẩm tiểu thư xin tha thứ, căn cứ theo luật pháp, tùy mức độ nghiêm trọng của sự việc sẽ bị giam dưới ba năm có thời hạn, hoặc giam ngắn hạn.”
Nghe vậy, Lưu Mỹ Vân vừa mới còn tức giận lập tức sắc mặt liền biến đổi, Mục Đồng bên cạnh cũng lôi kéo cánh tay bà ta, ý bảo bà ta không cần nói gì nữa.
Không nghĩ tới còn có cái luật pháp này, Thẩm Huyên lập tức hừ nhẹ một tiếng, “Giải quyết riêng có thể, không có ba mươi nghìn vạn thì không cần bàn nữa.”
“Chẳng qua chỉ là việc nhỏ mà thôi, Huyên Huyên cũng đừng so đo với cô hai cháu.” Mục Nghiệp Thân là con cả liền lập tức đứng ra hòa giải.
Mục Đình bỗng nhiên đứng dậy, nhàn nhạt đưa mắt đảo qua mọi người một lượt, “Di chúc của ông cũng đã đọc xong, vậy tôi đi trước một bước.”
Nói xong, đột nhiên bước chân dừng lại, đôi mắt sáng quắc nhìn về phía Lưu Mỹ Vân, “Gia đình cùng mọi người không biết, nếu cô hai cũng không hiểu, làm cháu trai có thể dạy cho người.”
Sắc mặt trắng bệch, Lưu Mỹ Vân đứng đó một lúc lâu cũng không lên tiếng, nhưng thật ra những người khác nhìn ánh mắt của bà ta giống như một kẻ ngốc vậy, khó trách lão gia tử tình nguyện giao cho hai đứa cháu ngoại, cũng không muốn giao cho cái người ngu xuẩn này.
Thẩm Huyên đột nhiên có cảm giác sảng khoái, rất nhanh liền đi theo nam chính, chỉ là không nghĩ tới ông của nam chính sẽ cho cô 5% cổ phần, cô còn tưởng rằng chỉ có 3%.
Tuy nhiên nam chính cũng không đi chung xe với cô, mà là đi hướng công ty, cô được tài xế đưa về biệt thự.
5% cổ phần này chắc chắn là cô không thể nhận, rốt cuộc ông nam chính lại không thiếu cô cái gì, chính là hiện tại nam chính vẫn luôn kéo dài không chịu ly hôn, cô lại không thể cưỡng ép người khác cùng cô đi công chứng.
Trở lại biệt thự, Thẩm Huyên đột nhiên nhận được tin nhắn, là một số lạ, bên trên viết để cô ra ngoài nói chuyện, vừa thấy tin nhắn này cô liền biết là vai ác, quả thật là cô cũng rất buồn bực, không biết nên làm thế nào vai ác mới có thể buông tay, chẳng lẽ cô sẽ bị đối phương quấn cả đời sao?
Gọi điện thoại cho ông nội, đối phương lại nói nếu Mục gia cho cô cổ phần, dù sao thì cô cũng là cháu dâu của ông Mục, lấy ít cổ phần cũng không có gì, với lại ban đầu Thẩm gia cũng giúp Mục gia ít nhiều, cổ phần này cũng là hợp tình hợp lý.
Nghe vậy, Thẩm Huyên cũng sinh ra hoài nghi đối chính mình, chẳng lẽ cô thật sự nên nhận hay sao?
Không dám nói chuyện ly hôn, nhưng Thẩm Huyên biết, nếu chính mình nói những lời như vậy với ông, đối phương nhất định sẽ hỏi nguyên nhân, nhưng việc này sớm hay muộn cũng phải nói.
Đột nhiên có chút buồn bực, nam chính như thế nào đột nhiên lại không muốn ly hôn?
Chuyện tới nước này, xem ra cô chỉ có thể khiến cho đối phương chán ghét chính mình!
Thời điểm ăn cơm tối nam chính không về, thẳng đến tối muộn cô mới nhìn thấy bên trong thư phòng đèn sáng.
Tắm rửa một cái, Thẩm Huyên lập tức đem quần áo trước kia của nguyên chủ lấy hết ra, càng nhìn càng xấu hổ, bởi vì váy ngủ của nữ phụ đều là thấp ngực hoặc là trong suốt, một cái so một cái càng bại lộ, cô muốn tìm một bộ bình thường, chính là cuối cùng khẽ cắn môi vẫn là lựa chọn một bộ váy ngủ trong suốt.
Chỉ có như vậy mới có thể biểu hiện là cô chủ động, mà nam chính ghét nhất chính là loại phụ nữ chủ động câu dẫn anh!
Vì tự do, Thẩm Huyên bất cứ giá nào cũng phải làm, cô cũng không tin đối phương bị như vậy còn có thể không ly hôn!
Thời điểm ra khỏi cửa phòng cảm giác trước ngực trống rổng, Thẩm Huyên chỉ có thể ra vẻ trấn định làm chính mình thoạt nhìn bình tĩnh, chỉ là chờ khi cô lấy hết can đảm đi đến thư phòng, bên trong lại không có người, ngay cả đèn trong phòng cũng tắt.
Lúc này đối phương còn có thể đi đâu?
Lại chạy xuống dưới lầu nhìn một vòng, Thẩm Huyên rốt cuộc phát hiện có người ở trước tủ rượu trong phòng khách nhỏ!
Đem tóc vén ra sau tai, hồi tưởng bộ dáng nữ phụ chủ động câu dẫn nam chính, cô bỗng nhiên từng bước đi qua, người đàn ông đang rót rượu vang đỏ, trên người còn mặc áo sơ mi trắng, cổ áo bung vài nút, hình như nhận thấy được cái gì, nhưng cũng không có quay đầu lại.
Thẳng đến một đôi tay tinh tế trắng nõn nhỏ nhắn dần dần quấn lấy eo anh, sau lưng chợt dán lên một cơ thể mềm mại, và một mùi thơm nhàn nhạt cũng bỗng nhiên quanh quẩn đầu mũi.
Đầu ngón tay chậm rãi ở trước ngực đối phương vẽ vài vòng, Thẩm Huyên cố tình đem thanh âm phóng nhu, “Anh thật sự không có ý định ly hôn ư?”
Dì Vương mới từ phòng bếp đi ra lập tức lại quay lại phòng bếp, chỉ coi như cái gì cũng không có nhìn thấy.
Đầu ngón tay hồng nhạt vẫn như cũ không an phận ở trước ngực vẽ vài vòng, Mục Đình khẽ nhíu mày, bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy người phụ nữ mặc trên người một bộ váy đen hai dây, trước ngực lộ ra một chút cảnh xuân, cùng trước kia bất đồng chính là, trên người không có mùi nước hoa gay mũi.
Thấy đối phương nhìn chính mình không nói lời nào, Thẩm Huyên nói với bản thân nhất định phải bình tĩnh, nam chính chắc chắn đã bắt đầu chán ghét mình!
Khóe môi mang theo ý cười, cô lại tiếp tục tiến lại gần giật nhẹ áo anh, thanh âm yêu kiều, “Tôi đã nghĩ thông suốt, nếu anh nói không muốn ly hôn, vậy chúng ta liền bắt đầu lại từ đầu một lần nữa anh thấy sao?”
--------------------