Cũng vì từ khóa lọt top tìm khiếm này mà càng nhiều người nhắn tin cho cô, còn gửi cả ảnh ma nữa.
Bình luận bên dưới bài đăng của Doanh Lộ Vi cũng đã chuyển hướng.
“Vi bảo, chị tuyệt đối đừng để cháu mình lừa, cô ta chỉ là tiểu thư giả, truyền máu cho chị là lẽ đương nhiên!!!”
“Có một số loại người, càng tốt với cô ta thì cô ta càng được voi đòi tiên, vì thế đừng để ả quen mui, các chị em, tôi nói có đúng không?” “Rõ ràng tại mình đẩy Vi bảo xuống cầu thang, không xin lỗi thì thôi, còn làm bộ làm tịch, đóa sen trắng nào thế?”
Doanh Tử Khâm không chút cảm xúc, cô còn chăm chú đọc, tiện thể học một ít ngôn ngữ mạng: “Có gì to tát đâu.”
Cô không quan tâm đến nhà họ Doanh, càng không quan tâm đám người này.
Chỉ cần đừng gây sự trước mặt cô là được, từ trước đến nay mấy thứ không liên quan không gây bất cứ ảnh hưởng nào đến cô.
“Như vậy không được.” Phó Quân Thâm cười, thấp giọng nói: “Cô bé ngoan thể lại nhiều tài nghệ, tôi không nỡ lòng nào để cô bé bị mắng chửi như thế.”
Doanh Tử Khâm xoa xoa tai, đưa điện thoại ra xa một chút: “Thương lượng xíu, đừng có gọi tôi là cô bé này cô bé nọ nữa được không?”
Chậc, giọng nghe hay thật.
“Hả?” Phó Quân Thâm nói chậm rãi: “Ba năm cách một quãng đời, anh đây lớn hơn em sáu tuổi, không gọi cô bé thì là gì?”
Doanh Tử Khâm khựng lại, nhướng mày hỏi vặn: “Anh?”
Coi cô như đứa nhóc, giờ còn muốn làm anh cô?
Cô sở hữu chất giọng lạnh lùng, trong thanh như ngọc, nhưng vì mới ngủ dậy nên hơi mềm mại nũng nịu, sự khác biệt lớn ấy lại càng tăng thêm nét quyến rũ, làm người nghe khó mà cưỡng lại được.
Ngay đến Phó Quân Thâm cũng hơi sững lại.
Đôi mắt hoa đào của anh híp lại, dụ dỗ: “Gọi tiếng anh nữa nghe thử coi?”
“Nằm mơ giữa ban ngày.”
Được, đàm phán thất bại.
Phó Quân Thâm bỏ cuộc.
Cô bé không dễ bị dụ đầu.
Doanh Tử Khâm uống một ngụm nước, lúc quay đầu cô thoáng thấy quang cảnh ngoài cửa sổ.
Đúng lúc bắt gặp một người con gái bước xuống từ chiếc Maserati phía ngoài cổng sắt, cô gái ấy còn dìu một người đàn bà lớn tuổi.
“Soat!”
Phút chốc, khung cảnh sắp xảy ra hiện lên trước mắt.
“Tôi có chút việc cần giải quyết.” Cặp mắt phượng của Doanh Tử Khâm hơi nheo lại: “Xong việc sẽ mời anh ăn cơm, tiện mang chút đồ cho anh.” Được, anh sẽ đợi cô bé mang thuốc trị bệnh thận yếu cho anh.” Phó Quân Thâm nhếch môi cười: “Hạnh phúc nửa đời sau của anh đành phải nhờ..” Cô thắng tay tắt máy.
Doanh Tử Khâm nhét điện thoại vào túi, mặt không cảm xúc.
Gì mà bắt gọi anh, thói quen kỳ cục.
Bây giờ bên ngoài vang lên tiếng gọi cửa, “cộc cộc cộc”, âm thanh rất lớn.
“Nhị tiểu thư, mau dậy đi, cô muốn để phu nhân nổi giận à?”
Không có tiếng đáp lại.
Quản gia sa sầm mặt, lấy ra chìa khoá, định tự mở cửa vào, nhưng ông ta vẫn chưa kịp làm gì thì…
“Rầm!”
Cánh cửa vừa dày vừa nặng đã đổ ầm xuống.
Ngã thẳng theo hướng ngay đầu ông ta, chỉ cách cái đầu ông ta vỏn vẹn một tấc.
Ánh nắng rực rỡ chen nhau tràn qua ô cửa sổ, chiếu sáng hành lang tối tăm.
Quản gia ngây người kinh hãi, trơ ra nhìn cô gái đứng phía ngược sáng, chân bất giác run cầm cập, suýt nữa sợ đái ra quần.
Doanh Tử Khâm đất hai tay vào túi, bình thản nói: “Nên thay cửa đi thôi.”
Cô chỉ đẩy có cái mà đã sập rồi.
Cái này ở thế kỷ 21 gọi là gì nhỉ?
À, dỏm như đồ hàng mã.
Hai chân quản gia vẫn run cầm cập, ông ta nuốt nước bọt một cách khó nhọc, định nói gì đó nhưng cứng họng không hắt ra tiếng.
Đương nhiên sự việc bên trên không lọt qua tại Chung Mạn Hoa, bà ta cau mày, đang định lên kiểm tra xem có chuyện gì, bỗng cửa nhà bật mở.
Một giọng nữ dịu dàng xen chút kinh ngạc vang lên.
“Chị dâu, chị chưa ăn cơm à?” “Lộ Vi?” Chung Mạn Hoa xoay người, bà ta hơi sững lại: “Mẹ, mẹ cũng đến ư?” Doanh lão phu nhân chống gậy: “Sao, bà già này không được đến đây à?” “Mẹ, con không có ý đó.” Chung Mạn Hoa giật thót, vội vàng bước lên: “Con chỉ bất ngờ khi thấy mẹ đến, chưa kịp chuẩn bị gì hết.”
Từ sau khi bà ta sinh đứa thứ hai, Doanh lão phu nhân đã chuyển ra ngoài sống, ở trong một căn hộ giữa trung tâm thành phố với Doanh Lộ Vi, chỉ dịp lễ tết mới về lại đây.
“Không phải chuẩn bị gì hết, tôi giải quyết xong việc sẽ đi ngay.” Doanh lão phu nhân không buồn nhận tấm lòng của bà ta: “Gọi đứa con gái của chị ra đây.”
Rõ là ghét đến độ không buồn nhắc đến tên.
Chung Mạn Hoa cũng ngấm ngầm đoản được phần nào, bà ta khẽ mím môi, giọng mềm mỏng: “Mẹ, mẹ ngồi xuống đi đã, để giờ con đi gọi nó.” “Chị dâu, đã lâu mẹ chưa gặp chị, chị ngồi với mẹ đi.” Doanh Lộ Vi cười: “Cứ để em đi gọi Tiểu Khâm cho, em cũng muốn xin lỗi con bé.”
“Xin lỗi?” Biết thừa, câu nói này ngược lại sẽ khiến Doanh lão phu nhân nổi giận, bà ta gõ mạnh cây gậy xuống nền nhà, cười nhạt một tiếng: “Mạn Hoa, con gái của chị giỏi thật, lỗi do mình làm sai mà còn bắt người khác đi xin lỗi.”
“Từ bao giờ mà nhà họ Doanh chúng ta không biết phân biệt phải trải như thế?”
Trong lòng Chung Mạn Hoa ngột ngạt đến phát rồ, không dám phản bác lấy nửa cầu.
“Vi Nhi, con không cần đi.” Doanh lão phu nhân giữ tay Doanh Lộ Vi, lạnh lùng nói: “Nào đầu cái lý bề trên phải đi mời bề dưới bao giờ?” Chung Mạn Hoa hít một hơi thật sâu, cất cao giọng: “Doanh Tử Khâm!”
Ngay chân cầu thang, cô gái thong thả rẽ vào.
Cô ngẩng đầu, nhìn một lượt phòng khách, có vẻ không bất ngờ lầm trước khung cảnh như công đường xét xử này: “Có chuyện gì à?” Cái vẻ dửng dưng của cô khiến Chung Mạn Hoa tức xì khói: “Gặp người lớn mà không biết chào hả?”
“Thôi.” Doanh lão phu nhân xua tay, cất giọng nhàn nhạt: “Tôi chỉ có duy nhất một đứa cháu gái.”
Cháu gái ruột của bà ta đang du học ở Châu u, cái đứa con nuôi kia không phải cháu bà ta.
Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu, thờ ơ nhưng không mất phong độ: “Vậy cũng tốt, tôi không có thói quen bạ đâu cũng nhận người quen.”
Cây gậy trong tay Doanh lão phu nhân khẽ run lên, suýt nữa tức không thở ra hơi.
Bà ta định làm bẽ mặt cái đứa con nuôi kia nhưng ai ngờ bà ta mới là người bị chế nhạo.
Chung Mạn Hoa biến sắc, trước khi Doanh lão phu nhân cáu tiết, bà ta đã giơ vút tay lên doạ đánh: “Câm mồm!”
“Chị dâu!” Doanh Lộ Vi giật mình, vội vã ngăn cản: “Chị dâu, chị làm gì thế, Tiểu Khâm nó còn nhỏ, có gì thì từ từ nói.”
“Từ từ nói?” Chung Mạn Hoa tức đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, song vẫn hạ tay xuống: “Cái thứ mất dạy, còn không xin lỗi hả!” Quả thật đứa con gái ruột của bà ta xung khắc với bà ta, nó khiến bà ta không ngóc được đầu lên trước mặt mẹ chồng.
Cô gái như không nghe thấy: “Không có gì thì tôi đi.”
Chung Mạn Hoa nghiêm giọng: “Doanh Tử Khâm!”
“Được rồi.” Vẫn là Doanh lão phu nhân mở lời, thờ ơ nói: “Hôm nay tôi đến không phải để xem chị dạy con.
Chị để nó nói, cái hôm ở bữa tiệc, tại sao nó lại đẩy Vi Nhi?”
Bà ta nhắm mắt nói tiếp: “Chẳng lẽ, nó tưởng không có Vi Nhi thì sẽ trở thành bà chủ nhà họ Giang ư?”
Một câu bóc mẽ thẳng thắn.
Chung Mạn Hoa đột ngột biến sắc, hốt hoảng: “Mẹ, không phải thể đầu, mẹ đừng bao giờ tin mấy lời đồn đại.”
“Đúng đó mẹ.” Doanh Lộ Vi cũng khuyên can: “Làm gì có chuyện đó, sao mẹ lại tin chứ? Mẹ không tin con sao?”