Người bình luận không phải là fan của Doanh Lộ Vi mà là một trong những người yêu thích dương cầm.
Anh ta vốn chỉ định đến3 nghe thử, dù gì anh ta cũng không thiếu tiền mua một tấm vé.
Kết quả anh ta còn chưa định thần lại từ cơn chấn động do “1Mặt trời và Mặt trăng mang đến thì chẳng mấy chốc đã nghe thấy “Thánh Chiến”!
“Thánh Chiến” là bản nhạc được coi trọng nh9ất trong ba bản nhạc của Vera Holtz.
Kỹ thuật và chủ đề xuyên suốt “Mặt trời và Mặt trăng” vẫn thua kém “Thánh Chiến“.
Sở dĩ “Mặt trời và Mặt trăng” nổi tiếng nhất là vì có khoảng hơn mười nghệ sĩ dương cầm đã từng biểu diễn nó.
Còn “8Thánh Chiến” thì đến nay mới chỉ có hai người.
Vào ba năm trước, khán giả yêu thích dương cầm này đã may mắn được nghe qua bản nhạc ấy ở châu u.
Nhưng phàm những người đã từng nghe Thánh Chiến, tuyệt nhiên sẽ không quên,
Vì thế, dù chỉ nghe một đoạn dạo đầu nho nhỏ đã có thể phân biệt được ngay tức khắc.
Ngồi trên hàng ghế khách quý, sắc mặt Xa Dụ giống như gặp phải ma, kinh hãi, không còn bận tâm lúc nghe biểu diễn thì phải yên lặng: “Cô Trác, cô ấy cô ấy cô ấy..”
Trác Lan Hàm thong thả lên tiếng, cơ thể thả lỏng theo tiếng đàn du dương, thì thầm: “Một thiên phủ đáng gờm.”
Nhạc dạo của “Mặt trời và Mặt trăng khác hoàn toàn của Thánh Chiến, cho dù mở đầu của hai bài đều bắt đầu bằng những nốt trầm.
Một bài là đêm khuya, thần Mặt trăng đeo chiếc cung săn nhảy xuống từ trên sườn núi, uyển chuyển, mông lung.
Một bài là ở thiên đàng, Thượng đế tạo ra vạn vật, thiên sứ chậm rãi đến với thế giới này, thần thánh, cao quý.
Doanh Tử Khâm không tạm nghỉ mà tiếp tục biểu diễn “Thánh Chiển”.
Đổi lại là họ thì không thể nào thay đổi chóng mặt chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Quan trọng hơn là, một bản Sonata dương cầm kéo dài hai mươi hai phút, còn là “Mặt trời và Mặt trăng” – bản nhạc nổi tiếng trên thế giới có độ khó cực cao, tuy vậy Doanh Tử Khâm biểu diễn nó mà không đổ lấy một giọt mồ hôi, vô cùng khoan thai, thảnh thơi.
“Ting ting ting ting ting…”
Tiếng đàn róc rách như nước chảy, từ thấp đến cao.
Một đoạn rất vui tươi.
Trác Lan Hàm dần trở nên nghiêm túc.
Đây là lần đầu tiên bà trông thấy một nghệ sĩ biểu diễn dương cầm có thể hoàn toàn tách biệt cảm xúc của bản thân khỏi bản nhạc,
Ánh mắt cô gái bình tĩnh đến lạ, thậm chí có thể nói thờ ơ.
Các ngón tay cô nhanh nhẹn nhảy múa trên phím đàn, như thể chỉ thấy bóng di chuyển, tuy nhiên cơ thể cô không hề đung đưa theo tiếng nhạc.
“Đùng đùng!” Tiếng dương cầm lặng lẽ sâu sắc đột nhiên cất cao nhịp điệu, tựa như đồng hồ trên tháp nhất loạt rung vang.
Cơ thể cô gái bật ra một sức bùng nổ to lớn, toàn bộ đều dồn vào tiếng đàn, lại dẫn dắt người nghe vào một câu chuyện mới.
Thượng đế dẫn Thánh tử Adam bay lên thiên đàng, Đại thiên sứ Lucifer từ chối quỳ bái.
Y ra lệnh một tiếng, một phần ba thiên sứ đã đứng lên nổi loạn.
Từng là phụ tử lại đối nghịch, thánh chiến bùng nổ từ đây!
“Đùng! Đùng đùng…”
Lại là một sự chuyển âm điên cuồng, bản dương cầm này trực tiếp thổi bùng lên đoạn cao trào nhất.
“Suyt, người anh em, phấn chấn lên.” Berg lắc mạnh Bart đang sắp ngất đi: “Cậu đừng ngất, cậu mà ngất tôi lại phải làm hô hấp nhân tạo cho cậu đấy.”
Những người khác trong hội trường nghe đến ngẩn ngơ.
Fan hâm mộ của Doanh Lộ Vi không ai thốt ra được lời nào.
Sắc mặt bọn họ hết tái mét lại trắng bệch, hận không thể bỏ về.
Cho dù là những người không biết gì về dương cầm thì cũng có thể biết được rốt cục màn biểu diễn của ai xuất sắc hơn từ tiếng đàn của họ.
Không.
Ba bản nhạc dương cầm của Doanh Lộ Vi căn bản không có cửa so sánh.
Màn hình trực tiếp cũng dần dần nhiều bình luận hơn, những người yêu mến dương cầm đều như phát cuồng.
“A a a a tôi điên mất! Bản nhạc dương cầm thần thánh gì đây, quá chấn động, tôi như người mất hồn.” “Tôi phát biểu một câu Vera Holtz tại thế, không ai phản bác chứ?”
“Đâu chỉ là Vera Holtz tại thế, tôi lại thấy cô ấy chính là Vera Holtz, hiệu ứng của buổi biểu diễn cung đình ở Firenze thế kỷ 18 cũng chỉ đến thế này thôi đúng không?”
Ông cụ Chung cũng hơi ngơ ngác.
Ông thấy cháu ngoại mình quả thật vượt quá sức tưởng tượng của ông.
Bên cạnh, Tu Vũ giải thích cho ông: “Ông Chung, vừa rồi bố Doanh đã chơi bản nhạc “Mặt trời và Mặt trăng” mà người cô thảo mai luôn nói là sẽ chơi, độ khó của bài “Thánh Chiến” này còn cao hơn bài trước.”
Tốt lắm.
Bây giờ thì nữ thần trong giới âm nhạc của cô ấy không phải là Vera Holtz nữa, cô ấy vẫn hâm mộ bố Doanh của họ hơn.
Lúc bấy giờ một lần nữa tiếng dương cầm lại trầm thấp xuống, câu chuyện cũng phát triển đến hồi Đại thiên sứ Lucifer thất bại, bị đày xuống địa ngục.
Tiếng dương cầm nặng nề, bị thương khiến người ta không thở nổi.
Phó Quân Thâm đan hai tay lại với nhau, chống cằm, ánh mắt thâm trầm.
Mấy giây sau, anh nhấc mí mắt thoáng liếc nhìn phía bên phải của hội trường.
Một camera chĩa xuống, liên tục phóng to, đặc tả bàn tay của Doanh Tử Khâm.
Bàn tay cô thoăn thoắt, liên tục hạ xuống rồi nâng lên, từng nốt nhạc mạnh mẽ vang lên như vụ nổ.
Chấn động màng nhĩ, rung động trái tim,
“Bốp bốp bốp..”
Tiếng vỗ tay chậm chạp đến mười phút bấy giờ cuối cùng đã vang lên.
Còn Doanh Lộ Vi vừa dặm lại trang điểm ở sau cánh gà nghe thấy tràng vỗ tay nhiệt liệt ấy.
Cô ta chợt đứng khựng lại, hoài nghi hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Vừa rồi, sau khi biểu diễn xong cô ta cũng không nhận được tiếng vỗ tay lớn đến vậy.
Quản lý nghĩ một lát: “Không phải đứa cháu gái giá của cô nhục quá bị Trác Lan Hàm đuổi đi nên fan hâm mộ của cô đang hoan hô chứ?”
“Cũng chỉ có thể là vậy thôi.”Doanh Lộ Vi cười tươi như hoa: “Đi thôi, chúng ta qua đấy xem trò hay đi.” Doanh Lộ Vi rảo bước trên con đường dẫn từ sau cánh gà đến hội trường, chỉ sợ bỏ lỡ trò hay.
Vì vậy, khi cô ta đi đến chỗ cửa thì tiếng vỗ tay vẫn còn đó.
Doanh Lộ Vi vén tóc, nhìn lên sân khấu, cô ta đang nghĩ mình có nên đi lên đó hay không.
Song khi nhìn lên, cô ta như thể trông thấy thứ gì khủng khiếp, máu trong người bỗng chốc chảy ngược!
Doanh Lộ Vi không thể tin nổi, trơ mắt nhìn cô gái đang biểu diễn.
Nụ cười trên gương mặt bất chợt cứng đờ, sắc mắt từng chút từng chút trắng như tờ giấy.
Cô ta chưa từng nghe “Thánh Chiến” nên đương nhiên không biết bản nhạc này là gì.
Tuy nhiên, điều ấy không hề cản trở cô ta nhận ra độ khó của bản nhạc này, còn chấn động và bùng nổ hơn cả “Mặt trời và Mặt trăng”.
Cô ta chỉ nghe mấy giây thôi, cảm xúc đã bị tiếng đàn hoàn toàn lôi kéo.
Doanh Lộ Vi lảo đảo chực ngã.
Chuyện gì thế này?
Đương nhiên cô ta đích thân dạy Doanh Tử Khâm chơi đàn.
Chỉ có điều cô ta cố ý dạy bừa, cô ta không muốn Doanh Tử Khâm biết tí gì về nghệ thuật.
Nó tưởng nhà họ Doanh dễ đặt chân vào thế ư?
Trái lại, trở về nhà họ Doanh là sự bắt đầu của ác mộng đối với Doanh Tử Khâm.
Cô ta muốn Doanh Tử Khâm rơi vào tuyệt vọng từng chút, từng chút một, tốt nhất là chết trong đau khổ.
Nhưng tại sao Doanh Tử Khâm lại chơi đàn hay hơn cả cô ta!
Doanh Lộ Vi lảo đảo, trước mặt như tối sầm xuống,
Não thiếu không khí, cổ họng khô khốc.
Trong cơn hoảng loạn Doanh Lộ Vi thấy cô gái ngồi trước cây đàn dương cầm vàng kim ngẩng đầu lên nhìn cô ta một cái như thể cô gái cảm nhận được ánh mắt của Doanh Lộ Vi vậy.
Ánh mắt cô vô cùng điềm tĩnh, không có bất cứ cảm xúc nào.
Không có sự đắc ý cũng không có sự chế giễu.
Giống như một nữ vương đã vươn lên đỉnh cao từ lâu, thản nhiên nhìn xuống vạn vật nhỏ bé.
Nhưng chính vì một ánh mắt như vậy đã khiến Doanh Lộ Vi suy sụp.
Cô ta rùng mình, ngã dựa vào cánh cửa, hai chân mềm nhũn như bún.
Không được!
Tuyệt đối không được! Đây là buổi biểu diễn của cô ta, tại sao Doanh Tử Khâm có thể đạp lên cô ta mà leo lên chứ?
Doanh Lộ Vi đẩy người quản lý cũng đang ngây ngẩn, chạy ù tới phòng âm thanh.
Quản lý cũng nhanh chóng phản ứng lại, đuổi theo cô ta: “Lộ Vi!”
***
Doanh Tử Khâm dời mắt, tuy vậy mắt cô vẫn không hề chú ý vào cây dương cầm.
Khúc nhạc này cô quá quen thuộc rồi, cô vẫn luôn chơi trong vô thức.
Nói vị thế trong giới âm nhạc của “Thánh Chiến” cao hơn “Mặt trời và Mặt trăng” không hề sai.
“Mặt trời và Mặt trăng” là bản nhạc dương cầm đầu tiên của cô, chưa được coi là hoàn hảo.
Còn “Thánh Chiến” dựa vào Kinh Thánh nên trong phút chốc giá trị đã được đẩy cao.
Doanh Tử Khâm rũ mi, ngón tay lướt nhanh qua những nốt cao, cuối cùng kết thúc ở một nốt nhạc.
Tượng trưng cho sự kết thúc của bản nhạc này.
Trác Lan Hàm đã cầm lấy micro định phát biểu.
Nhưng bà kinh ngạc phát hiện, cô gái vẫn không có dấu hiệu định đứng lên.
Doanh Tử Khâm hơi xắn tay áo lên, các ngón tay nhảy nhót trên phím đàn lần thứ ba.
Lần này cô không chơi Sonata mà là Serenade.
Đây là một thể loại nhạc mang phong cách trữ tình.
Chỉ trong chốc lát, sự chấn động cực mạnh mà Sonata mang đến đã được sự uyển chuyển, da diết của Serenade đè xuống.
Trác Lan Hàm trợn to hai mắt.
Bản nhạc này, bà không hề nghe nhầm.
“Mẹ ơi! Còn nữa!!! Đây không phải là “Bài Ca Firenze” mà chưa có ai từng chơi ư???”
“Chắc chắn là “Bài Ca Firenze”, mặc dù chưa có ai từng chơi bản này nhưng nhạc dạo của “Bài Ca Firenze” chính là như thế.”
Bart không ngất nữa, anh ta vội vàng mở một tài liệu mà anh ta lưu trữ trong điện thoại.
Đây là một phần nhạc phổ còn sót lại, rất nhiều chỗ bị thiếu hụt, không phải chỉ một vài âm đơn giản.
“Là “Bài Ca Firenze”! Đúng là “Bài Ca Firenze” thật!” Bart như phát cuồng: “Chỉ là một bản nhạc phổ không hoàn chỉnh mà cô ấy vẫn có thể chơi được!”
Ngoài Vera Holtz, ba trăm năm đã qua, không có nghệ sĩ dương cầm thứ hai chơi được bản nhạc “Bài Ca Firenze” này.
Không phải nó đạt đến độ khó mà không một ai có thể chơi được, mà là vì nhạc phổ bị khiếm khuyết rất nhiều, không thể chắp vá nổi.
Anh ta cũng đã thử nổi lại bản nhạc nhưng không thành công.
Vậy mà giờ..
Trong đầu Bart chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất.
Giới âm nhạc sắp nổ tung rồi1
***
Tại phòng âm thanh.
Nhân viên phụ trách quản lý thiết bị cũng bị buổi biểu diễn làm cho chấn động, từng người đều nghe theo đến nhập tâm.
Bọn họ không chú ý có người sẽ xong vào đây ngay lúc này.
“Mau tắt phát trực tiếp đi!” Doanh Lộ Vi điên rồi: “Mau tắt đi cho tôi, tắt hết tất cả âm thanh đi, có nghe không hả?!”