Chương 1
Vừa tốt nghiệp đại học xong, bố tôi đã sắp cho tôi một cuộc liên hôn.
Đối tượng là cậu chủ nhỏ nhà họ Bùi, Bùi Tri Nguyên.
Nhà họ Bùi mấy năm nay nổi đình nổi đám.
Sau khi Bùi Tri Nguyên tiếp quản công ty, anh ta đưa Bùi thị lên vị trí dẫn đầu ngành.
“Nhưng mà nói gì thì nói, tôi với anh ta không quen biết, sao có thể kết hôn chứ?”
Tôi uống cạn một ly rượu, càng nghĩ càng bực:
“Nhỡ đâu cái người họ Bùi đó xấu xí như quả dưa méo mó, chẳng phải nửa đời còn lại của mình coi như xong sao?”
Bạn bè trấn an tôi:
“Biết đâu Bùi Tri Nguyên lại là soái ca thì sao?”
“Tớ nhớ là Tư Tư hình như từng gặp anh ta. Nhà Tư Tư và nhà họ Bùi có hợp tác mà, đúng không?”
Tôi nhìn theo ánh mắt của mọi người về phía Tư Tư đang ngồi.
Nhưng cô ấy lại không có ở đó.
Thôi kệ.
Tôi xua tay:
“Đây không phải vấn đề đẹp hay không. Tớ tìm hiểu rồi, anh ta năm nay 28 tuổi, lạnh lùng như băng, chỉ biết làm việc, không uống giọt rượu nào, cũng chẳng gần gũi phụ nữ, không có chút sở thích nào. Hơn nữa, nhà họ Bùi quyền lực hơn nhà tớ gấp bội, tớ làm sao mà nắm thóp được anh ta?”
Bình thường nhà họ Bùi và nhà tôi chẳng có liên quan gì. Không hiểu sao tự nhiên lại muốn liên hôn.
Ông bố mê tiền của tôi thì hận không thể đóng gói tôi mà gửi thẳng qua đó.
Bạn bè cười đùa:
“Ồ, đúng kiểu tổng tài cấm dục rồi.”
“Cấm dục gì chứ? Tớ thấy đúng là con cóc ghẻ thì có.”
Hơn tôi tận năm tuổi mà còn đòi ăn thịt thiên nga như tôi.
Phi!
Tôi chẳng hứng thú sống với một người đàn ông nhàm chán, đã thế còn phải sống cả đời.
Cô bạn thân Tư Tư cuối cùng cũng quay lại.
Cô ấy ngồi xuống và nói:
“Nhưng mà chuyện liên hôn, bây giờ cậu vẫn chưa làm gì được bố cậu đâu.”
“Nếu họ thật sự ép tớ, tớ sẽ làm căng với họ đến cùng!”
“Làm căng? Cậu không định báo thù cho mẹ cậu nữa à?”
Câu nói của Tư Tư khiến tôi hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Tôi gục đầu lên vai cô ấy mà than thở:
“Cải trắng nhỏ, vàng úa ngoài đồng, hai ba tuổi, không có mẹ… Tư Tư ơi, tớ phải làm sao đây?”
Tư Tư là đứa thông minh nhất trong nhóm chúng tôi. Nếu đến cô ấy cũng không cứu được tôi, thì tôi thật sự trở thành oán phụ nhà giàu mất rồi.
“Thực ra không phải là không có cách.”
Mắt tôi sáng rực lên.
“Phương pháp nào? ”
“Cậu tự tìm một người đàn ông để kết hôn. ”