Chương 6
Lâm Viện Viện là con gái của mẹ kế tôi.
Em gái cùng cha khác mẹ của tôi, chỉ kém tôi bốn tháng tuổi.
Nghe vậy, mẹ kế dò xét nói:
“Hay là để Viện Viện nhà mình lấy chồng bên đó nhỉ?”
Trong giọng nói còn mang theo chút hào hứng.
Miếng bánh béo bở như nhà họ Bùi, bà ta làm sao mà không thèm muốn?
Nhưng bố tôi – người lúc nào cũng thiên vị Lâm Viện Viện – lại tức giận nói:
“Không đời nào.”
“Biết ngay mà, ông vẫn thiên vị con bé kia. Chuyện tốt thế này chẳng bao giờ đến lượt Viện Viện nhà tôi. Mẹ con tôi thật là khổ mà…”
“Câm miệng! Nữ nhân lòng dạ mềm yếu. Bà nghĩ tôi có quyền lựa chọn chắc?”
Tôi chẳng buồn nghe họ cãi nhau, cúp máy cái rụp.
Nhàn nhã mở TV lên xem bộ phim mới ra thì tiếng chuông cửa lại vang lên.
Tôi mở cửa, thấy Hà Mộ Nghiên đang đứng đó, đẩy theo hai chiếc vali lớn.
“Anh làm gì đây?”
“Muốn diễn thật thì tất nhiên phải sống chung rồi.”
Anh nói với vẻ hiển nhiên, đổi giày rồi tự nhiên bước vào nhà như thể đây là chỗ của mình.
Mãi lúc đó tôi mới phản ứng lại:
“À, chờ chút. Tôi đi dọn phòng khách cho anh.”
“Được.”