Chương 9
Những múi cơ bụng nóng hổi áp sát qua lớp áo ngủ mỏng manh của tôi.
Tôi đứng đơ người mất mười giây, sau đó mới đẩy anh ra:
“Không sao, tôi tự bảo vệ được mình.”
Nhưng rồi…
Tôi đưa tay nâng cằm anh, chăm chú ngắm gương mặt đẹp trai ấy:
“Nếu anh muốn, cũng không phải là không được. Hà Mộ Nghiên, tôi bao nuôi anh nhé. Mỗi tháng cho anh 50 ngàn. Chỉ cần anh ở bên cạnh tôi.”
Đẹp trai như thế này, đi làm bảo vệ chẳng phải quá lãng phí sao?
Tôi nghĩ Hà Mộ Nghiên sẽ từ chối, vì anh toát ra vẻ chính trực, nghiêm nghị. Nhưng giây tiếp theo, anh lại nhào tới, ôm lấy eo tôi, rồi đáp rất gọn:
“Được.”
Anh đồng ý quá nhanh khiến tôi không kịp phản ứng, chỉ biết bỏ chạy ra ngoài.
Sau khi tắm rửa xong, chuẩn bị đi ngủ thì thấy Hà Mộ Nghiên ôm một chiếc gối, ung dung bước vào phòng tôi.
“Anh… anh định làm gì?”
Tôi nhanh tay cầm lấy cái ly thủy tinh bên cạnh, sẵn sàng phòng vệ.
Hà Mộ Nghiên chớp chớp mắt, sau đó nhanh chóng trèo lên giường tôi và nằm xuống:
“Bao nuôi, chẳng phải nên ngủ chung sao?”
Nhìn vẻ ngây ngô trong ánh mắt anh, cộng thêm thái độ như thể điều đó là lẽ đương nhiên, tôi nghẹn họng, chẳng nói được câu nào.
Hà Mộ Nghiên tưởng tôi chưa hài lòng, liền ôm lấy eo tôi, dụi vào người tôi, thì thầm:
“Chủ nhân.”
Nói xong, cả hai khuôn mặt lập tức đỏ bừng, ánh mắt giao nhau, không ai dám nhìn thẳng.
Cả cổ và ngực của Hà Mộ Nghiên cũng đỏ ửng lên.
“Ai… ai dạy anh gọi như thế?”
Quá mức xấu hổ!
“Trên mạng bảo, được bao nuôi thì có thể gọi vậy.”
“Họ nói bậy đấy.”
“Thật à? Thế phải gọi thế nào? Tôi không biết.”
“Anh cứ gọi tên tôi là được.”
“Được rồi, Uyển Uyển.”
“Với lại… chúng ta không cần ngủ chung.”
Ánh sáng trong mắt Hà Mộ Nghiên vụt tắt ngay lập tức.
“Tôi nói bao nuôi là chỉ cần anh ở bên cạnh tôi thôi, không cần làm mấy chuyện như thế. Chúng ta là… bao sạch.”
Đúng vậy, bao sạch.