Chương 45: Thần Huyết nuôi cây, Bạch Viên cầu bảo
Khương Thạch cởi tiểu hồ lô bên hông xuống, nhẹ nhàng lắc lư, bên trong nhất thời truyền đến tiếng va chạm giống như sóng lớn, rõ ràng lượng Thần Dịch thu được không phải là ít.
"Bảo bối thật là có sức!"
Khương Thạch trong lòng không ngừng khen ngợi tiểu hồ lô, sau đó chuẩn bị suy nghĩ xem dùng Thần Huyết như thế nào mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.
Trực tiếp cho người trong bộ lạc sử dụng ư? Lúc này trong bộ lạc Khương Thạch có mấy chục Nhân tộc Địa Tiên cảnh giới, vẫn chưa ai đột phá được lên Thiên Tiên cảnh. Hơn nữa nhục thể Nhân tộc có phần yếu, không sánh được Yêu Tộc mạnh mẽ. Ngày đó ở hồ bạc, đám Yêu Tộc Địa Tiên, Thiên Tiên cảnh giới sơ sẩy một chút là bị đốt thành tro bụi, Khương Thạch còn nhớ rõ ràng.
Quá ít thì sợ hiệu quả không đủ vô dụng, quá nhiều lại sợ hại chết tộc nhân, Khương Thạch ngay lập tức vứt bỏ suy nghĩ dùng trực tiếp.
Vậy thì hoặc là dùng Kim Ô Thần Huyết này để sản xuất Linh Tửu, hoặc là pha loãng ra cho tộc nhân tắm rửa, xem ra là phương pháp tốt hơn.
Đột nhiên trong lòng Khương Thạch hơi động, mang theo tiểu hồ lô đi về phía đỉnh núi, đến hang động có Xích Tiêu Hỏa Tảo trên đỉnh Xích Hà Sơn. Đã nhiều năm trôi qua, Xích Tiêu Hỏa Tảo vẫn như dáng vẻ ban đầu, cành lá lấp lánh thần quang, nhưng vẫn chưa đỏ rực như lửa. Vẫn chưa thành thục, quả óng ánh vẫn mang sắc xanh, phảng phất mỹ ngọc.
Thấy Khương Thạch đến, cây Xích Tiêu Hỏa Tảo không gió mà lay, dường như đang hoan nghênh Khương Thạch tới.
"Tiểu gia hỏa, ta mang cho ngươi thứ tốt đây." Khương Thạch ha ha cười nói: "Ngươi phải ngoan ngoãn lớn nhanh lên một chút đấy."
Nói xong Khương Thạch đi đến gốc cây, cầm tiểu hồ lô nhẹ nhàng nhỏ một giọt Kim Ô Thần Huyết, tưới vào đất ở rễ Xích Tiêu Hỏa Tảo. Không phải là Khương Thạch hẹp hòi, hắn còn sợ một lần tưới nhiều Kim Ô Thần Huyết quá sẽ thiêu chết gốc Hậu Thiên Linh Căn này. Đến lúc đó thì tiền mất tật mang, Khương Thạch khóc cũng không có chỗ mà khóc.
Khi một giọt Thần Huyết rơi xuống đất, nhiệt độ rễ cây lập tức tăng lên không ít. Vốn dĩ có chút sợ hãi, nhưng sau khi cây Hỏa Tảo hấp thụ hết giọt Thần Huyết, toàn thân lá cây đều rung động, phát ra âm thanh "Sa sa" như tiếng vui mừng.
Nhìn một lát thấy có hy vọng, Khương Thạch mừng rỡ, hơi tăng tốc độ tưới, sau khi Kim Ô Thần Huyết đổ vào, toàn thân cây Xích Tiêu Hỏa Tảo bốc lên thần quang đỏ thẫm nhàn nhạt, còn cành lá càng thêm xanh biếc tràn đầy sinh cơ. Những quả xanh cũng hơi ửng hồng, đặc biệt hơn là trên bề mặt xuất hiện những đường vân vàng rực gần như không thể thấy, càng thêm bất phàm.
Một lúc sau, Khương Thạch cảm thấy gần như là đủ, cây Xích Tiêu Hỏa Tảo như uống say, rung động vài lần, tuy vẫn tỏa ra thần quang, nhưng đã yên tĩnh lại, khí tức trầm ổn. Khương Thạch sờ thử lá cây, rồi đi ra ngoài, chuẩn bị lần sau quay lại. "Hăng quá hóa dở" đạo lý này hắn hiểu, chờ Xích Hà Hỏa Tảo tiêu hóa hết lần này, hắn sẽ lại dùng Kim Ô Thần Huyết tưới tiếp. Dù sao so với tổng lượng Thần Huyết, dùng để tưới cho nó thì chín trâu mất sợi lông cũng không bằng.
Cứ như vậy, Khương Thạch vừa nuôi cây, vừa nghiên cứu cách chế Kim Ô Thần Huyết thành Linh Tửu, sau khi đột phá Kim Tiên trung kỳ, tháng ngày có phần nhàn nhã.
"Khương Thạch đạo hữu, ta lại tới đây!"
Viên Phá Sơn mang theo một đống linh quả lớn, vui vẻ hớn hở tìm đến Khương Thạch. Tuy phần lớn đều là linh quả phổ thông, không có loại trân quý nào, nhưng được cái số lượng lớn, vừa đủ ăn, lại có thể dùng để chế Linh Tửu.
Trong dãy núi mà nói, Viên Hầu nhất tộc nhận tìm linh quả thứ hai thì không có tộc quần nào dám nhận thứ nhất.
"Viên đạo hữu, ngươi lại thèm thịt nướng cùng Linh Tửu của ta rồi chứ gì?" Khương Thạch cũng không khách khí, ha ha cười vạch trần ý đồ của Viên Hầu.
Từ sau lần Viên Phá Sơn đến thăm Khương Thạch, thưởng thức thịt nướng và các loại Linh Tửu của hắn, gã ta đã mặt dày mày dạn thường xuyên lui tới. Nhưng may mà Viên Phá Sơn cũng hiểu đạo lý, biết mỗi lần đến đều mang theo chút linh quả, Khương Thạch ngoài trêu chọc vài câu cũng chưa từng keo kiệt, hảo tửu thịt ngon chiêu đãi.
"Bằng hữu đến có mỹ tửu, chó rừng đến thì đánh cho chết" câu này quả không sai. Đối với những sinh linh thanh tu như vậy, dù là Yêu Tộc, Khương Thạch cũng đối xử thân thiện.
Ngược lại là Viên Phá Sơn, sau khi quen thân với Khương Thạch, da mặt ngày càng dày hơn, ăn uống rượu thịt không hề khách khí.
"Khương Thạch đạo hữu, lần này ta có chuyện muốn nhờ." Viên Phá Sơn gãi gãi sau gáy, nhếch môi cười một cái, rồi nâng lên một cây nhỏ, trên đó có mười ba quả đỏ chót, trông giống quả hồng chín.
Khương Thạch xem xét một hồi, Viên Phá Sơn lấy ra là cây Chu Quả, xem chừng đã hơn ngàn năm tuổi, không hề kém so với một số Hậu Thiên Linh Căn quả thực phổ thông, có thể coi là trân quý. Quan trọng nhất là dược lực Chu Quả bình ổn, lại có công hiệu Tẩy Tủy Hoán Cốt, đối với trẻ sơ sinh trong tộc quần hiệu quả vô cùng tốt, không thua gì Tiên Thảo.
"Chà chà chà, Viên đạo hữu mang cả bảo vật này ra, đây là định uống sạch kho Linh Tửu của ta sao?" Khương Thạch không vội nhận Chu Quả, mà trêu một câu trước, chuẩn bị nghe xem Viên Phá Sơn muốn nhờ chuyện gì.
Viên Phá Sơn có chút xấu hổ, nhưng vẫn lên tiếng: "Khương Thạch đạo hữu, ngươi có thể giúp Lão Viên ta luyện một món binh khí được không? Ta tu luyện bao nhiêu năm rồi mà đến giờ vẫn chưa có binh khí tử tế nào, đường đường Kim Tiên cảnh giới, mà vẫn dùng cây côn, nói ra thì mất mặt quá."
Nghe vậy Khương Thạch chợt nhớ lại cảnh hai người gặp nhau năm đó, Viên Phá Sơn cầm một cây gậy gỗ, trông có chút buồn cười. Bao nhiêu năm trôi qua, gã vẫn chưa kiếm được một món binh khí ra hồn, thật sự là có chút chật vật. Chắc hẳn Viên Phá Sơn thấy Khương Thạch có Hỏa hệ thần thông, binh khí trên người cũng bất phàm, nên mới đánh bạo mở lời.
Hiện nay ở thế giới Hồng Hoang, binh khí tử tế ngoài linh bảo ra, chỉ những thế lực có truyền thừa mới có thể luyện được chút pháp bảo pháp khí, bằng không thì tay không tấc sắt, hoặc tùy tiện tìm đồ vật gì vừa tay mà dùng. Với loại yêu quái hoang dại không gốc gác như Viên Phá Sơn, linh bảo thì không thể cầu, nếu có được một món binh khí thôi gã cũng đã hài lòng lắm rồi.
Nhưng Khương Thạch lại chưa từng luyện khí bao giờ, tự nhiên không thể đảm đương việc này, nên nói thật: "Viên đạo hữu, ta nói thật là ta cũng không luyện khí giỏi lắm, binh khí trên tay ta là do một vị tiền bối luyện chế cho, ta chỉ mới làm cái phôi kiếm khí thôi."
Viên Phá Sơn nghe xong liền đập đùi: "Ta yêu cầu cũng không cao, chỉ cần mạnh hơn gậy gỗ một chút là được, Khương Thạch đạo hữu tùy tiện giúp ta làm là được rồi. Nguyên liệu ta lo, coi như thất bại ta cũng không oán."
Nghe vậy Khương Thạch lại muốn thử một lần, dù sao Xích Tiêu Thần Hỏa trong cơ thể hắn dễ dàng luyện kim nung đá như ăn cháo, quá lợi hại thì không dám nói, nhưng biến cây gậy gỗ thành kim loại thì chắc chắn làm được.
Khương Thạch cũng không từ chối nữa, cười nói: "Viên đạo hữu, vậy ta có thể thử một lần, nhưng thành công hay không thì ta không dám đảm bảo đâu nhé."
Viên Phá Sơn nghe vậy liền nói "được thôi". Có người đồng ý thử đã là tốt rồi, dù tệ hơn thì cũng không thể tệ hơn cây gậy gỗ được nữa, phải không?