Chương 50: Tiên Thiên Linh Bảo Định Hải Châu!
Khương Thạch trước kia một lòng chỉ nghĩ truy sát Hắc Thủy Thủy Quân, lại không phát hiện hai người dĩ nhiên một đường từ sông Thông Thiên giết tới cửa Đông Hải, vượt qua một khoảng cách vô cùng xa xôi.
Đông Hải lúc này cũng không giống như hậu thế, đại năng ít ỏi. Bên trong thế giới Hồng Hoang, tứ hải hải vực, các loại Đại Yêu, đại năng tầng tầng lớp lớp, các loại động phủ Tiên gia cũng không phải là số ít. Tỉ như Tiệt Giáo Tổ Đình Kim Ngao Đảo, ngay tại địa vực Đông Hải. Mà Đông Hải Long Cung lúc này, ở thế giới Hồng Hoang cũng được coi là một phương thế lực.
Nói đơn giản, Đông Hải chính là một mảnh bản đồ cao cấp, không phải loại Kim Tiên nhỏ bé như Khương Thạch có thể tùy ý hoành hành.
Nghĩ đến đây, Khương Thạch cũng không có tâm tư tầm tiên bái hữu gì, toàn bộ Đông Hải hắn chỉ quen biết một thanh liên đạo hữu, nhưng lại không biết ở đâu, vừa mới lại chém chết một Hắc Thủy Thủy Quân có vẻ như có chút liên quan tới Đông Hải Long Cung, thật là xui xẻo.
Đang lúc Khương Thạch chuẩn bị rụt đầu rời đi, trở về Liên Sơn sơn mạch của mình, đột nhiên hải vực Đông Hải phảng phất như bất động trong một sát na, toàn bộ nước biển hải vực Đông Hải đều bị người dùng đại pháp lực ổn định. Theo một tiếng ầm ầm vang dội, toàn bộ hải vực Đông Hải bừng sáng lên Ngũ Sắc Hào Quang, giữa bầu trời phảng phất như có hai mươi tư ngôi sao hiện lên, theo một tiếng rên khẽ, hai mươi tư ngôi sao này hóa thành lưu quang năm màu, liền hướng bốn phương tám hướng của hải vực Đông Hải bắn đi.
Giữa bầu trời xuất hiện một đạo cự thủ lôi đình, bao vây chụp lấy những lưu quang này, giữ lại một phần lưu quang trong tay, xông ngang xông dọc đều khó có thể đột phá. Mà số còn lại, hơn mười đạo lưu quang, vừa vặn đột phá cự thủ lôi đình, bay ra phía chân trời rồi cấp tốc ảm đạm xuống, không biết tung tích.
Bảo bối ư?!
Trong lòng Khương Thạch bỗng dâng lên một ý nghĩ, nhưng ngay lập tức liền vứt bỏ nó. Tạo ra động tĩnh lớn như vậy, toàn bộ tu sĩ Đông Hải khẳng định đều đã phát hiện. Hơn nữa chủ nhân của bàn tay lớn kia tu vi chắc chắn không thấp, những tinh thần lưu quang này lại không biết rơi vào nơi nào, nếu đi tìm kiếm chẳng khác nào mò kim đáy biển, chẳng những không có lợi lộc gì, còn dễ dàng phát sinh xung đột với người khác.
Khương Thạch cũng không muốn tham dự vào vũng nước đục này, liền dứt khoát làm như không thấy gì, cúi đầu hướng sông Thông Thiên bơi đi.
Nhưng mà sự tình thật sự khó đoán, vừa lúc lần này Khương Thạch không muốn đi tìm bảo bối kia, nhưng hắn đi chưa được bao xa, liền phát hiện cửa biển Thông Thiên tựa hồ bị người hạ cấm chế, nước biển đọng lại thành một khối, không có bất kỳ sóng lớn nào. Một vài Thủy Sinh sinh vật bên trong cũng giống như bị ảnh hưởng, không thể nhúc nhích. Bất luận xung quanh hải vực có sóng to gió lớn đến đâu, vùng biển này vẫn bình tĩnh như mặt gương.
Nếu không phải Khương Thạch có tu vi cảnh giới Kim Tiên, chỉ sợ xông vào vùng biển này liền không thể nào thoát ra được.
Khương Thạch do dự một chút, bay lên trên không vùng biển này, lại không hề nhận bất kỳ ảnh hưởng gì. Đang chuẩn bị bay qua vùng biển này rời đi, nhưng dị tượng trước mắt lại khiến hắn có chút hiếu kỳ, muốn tìm tòi nghiên cứu xem vùng biển này có vấn đề gì.
Suy nghĩ một chút, thấy xung quanh dường như không có tu sĩ nào, Khương Thạch liền cởi tiểu hồ lô bên hông xuống, hướng về phía mảnh hải vực bình tĩnh này hút. Nhưng ngoài dự liệu của hắn, nước biển vùng này không thể bị Tiên Thiên Phúc Thủy hồ lô hút đi, phảng phất như có một lực lượng nào đó đã cầm cố nước biển lại.
"Kỳ quái."
Khương Thạch vừa lẩm bẩm, vừa không phục tăng thêm pháp lực, pháp lực khủng bố Kim Tiên trung kỳ không ngừng hướng về Tiên Thiên Phúc Thủy trong hồ lô tràn vào, lực hút của tiểu hồ lô cũng càng lúc càng lớn. Theo pháp lực hoàn toàn bộc phát, lực hút của tiểu hồ lô cũng đạt đến mạnh nhất, toàn bộ hải vực rốt cục rung động, một mảnh Ngũ Sắc Thần Quang đột ngột từ trong vùng biển bốc lên, xuất hiện ở miệng bình tiểu hồ lô, kháng cự lại lực hút của tiểu hồ lô.
"Cho ta ngưng!"
Trong lòng Khương Thạch không còn rảnh bận tâm, hét lớn một tiếng, không tiếp tục giữ lại chút sức lực nào, dưới sự thúc giục liều mạng của pháp lực, mảnh Ngũ Sắc Thần Quang này cuối cùng cũng bị tiểu hồ lô hút hoàn toàn từ hải vực lên, ở miệng hồ lô hội tụ ngưng tụ, cuối cùng dĩ nhiên hình thành một viên Thần Châu lóe sáng Ngũ Sắc Hào Quang, chói lọi đến mức người ta không mở mắt nổi.
Khương Thạch thở ra một ngụm trọc khí, đình chỉ vận chuyển pháp lực, cầm viên Thần Châu này trong tay thưởng thức, nhưng ngay sau đó ánh mắt hắn liền trở nên kỳ quái.
Viên hạt châu chói mắt, lóe Ngũ Sắc Thần Quang, khiến người ta không mở mắt nổi này, dĩ nhiên là một viên Tiên Thiên Linh Bảo!
Mình tùy tiện ra cửa một chuyến, liền nhặt được một Tiên Thiên Linh Bảo? Chuyện này cũng quá ngon ăn đi!
Người đẹp trai lớn lên quả nhiên không tầm thường.
Khương Thạch đắc ý cầm viên Thần Châu này trong tay thưởng thức, phát hiện phía trên chỉ có hai đạo Tiên Thiên Cấm Chế, chỉ có thể coi là Tiên Thiên Linh Bảo cấp thấp nhất. Nhưng dù là Tiên Thiên Linh Bảo cấp thấp nhất thì vẫn là Tiên Thiên Linh Bảo, bao nhiêu người ngay cả Hậu Thiên Linh Bảo cũng không có, Khương Thạch không tham lam, hắn rất hài lòng.
Chỉ riêng vẻ ngoài của Thần Châu này thôi, cũng đã rất đẹp rồi, cầm chơi cũng rất tuyệt.
Khương Thạch cầm viên hạt châu nhỏ cỡ quả nhãn này trong tay thưởng thức một hồi, chuẩn bị về nhà luyện hóa Thần Châu này, xem nó là loại Tiên Thiên Linh Bảo gì. Đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên từ phía sau lưng xa xa truyền đến một tiếng hô vang dội:
"Đạo hữu dừng chân!"
Ta xong rồi!
Nghe được câu này, Khương Thạch không hiểu sao sau lưng lạnh toát, cúc hoa căng thẳng, chỉ muốn cắm đầu mà chạy.
Trong Hồng Hoang câu nào không nên nghe nhất? Chẳng phải là câu "Đạo hữu dừng chân!" này sao, Thân Công Báo hô câu này chẳng khác nào vũ khí Nhân Quả Luật, ai dừng lại người đó sẽ chết.
Mình sẽ không phải là gặp phải lão âm so Thân Công Báo đó chứ?
Không đúng không đúng, bây giờ còn cách Phong Thần rất xa, Thân Công Báo phỏng chừng còn chưa ra đời ấy chứ, chớ sợ chớ sợ, không thể tự dọa mình.
Nghĩ đến đây Khương Thạch ngược lại không sợ nữa, phấn chấn tinh thần, xoay người lại nhìn về phía người vừa đến.
Ban đầu bóng người kia còn rất xa, nhưng chỉ vài hơi thở, liền đi đến cách Khương Thạch không xa. Chỉ thấy một vị đạo nhân cưỡi một con thần tuấn Mai Hoa Lộc, dưới chân Ngũ Thải Tường Vân, bên người gió thơm ngào ngạt, cả người tử khí vờn quanh, đúng là một hình tượng cao nhân đắc đạo.
Vốn Khương Thạch thấy người đến không phải là hàng ngũ yêu nhân, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức thấy trên mặt đạo nhân này luôn mang theo nụ cười, trong lòng lại càng thêm căng thẳng.
Chính là loại ngoài cười nhưng trong không cười, dù đang cười, nhưng nhìn vào lại thấy nụ cười đó rất lạ. Người như vậy dù cười thế nào, ngươi cũng cảm thấy hắn không phải người tốt!
Trong lòng Khương Thạch có chút cảnh giác, nhưng trên mặt cũng không dám lộ ra nửa phần, nhìn đạo nhân này giơ tay thi lễ: "Chào vị đạo hữu này, không biết gọi tại hạ lại có chuyện gì quan trọng?"
Vị đạo nhân tươi cười cũng chắp tay thi lễ, ngữ khí hiền lành nói: "Bần đạo có Thành Đạo Chi Bảo bị lạc, không ngờ lại bị đạo hữu nhặt được, mong đạo hữu phát chút từ bi, trả lại bảo vật cho tại hạ?"
Trời ơi! Ta dừng lại làm gì chứ, bảo bối vừa mới tới tay, khổ chủ đã tìm tới cửa, đúng là nên cắm đầu mà chạy thôi.
Chỉ cần chạy đủ nhanh, không có khổ chủ chỉ có lộc!
Nhưng mà ở đây khổ chủ đã chặn ngay trước cửa rồi, Khương Thạch cũng thật sự không tiện cướp mà chạy, dù là Tiên Thiên Linh Bảo, nhưng Khương Thạch không kéo được cái mặt này xuống.
Chủ yếu nhất là tu vi của đạo nhân trước mặt này thâm sâu khó lường, Khương Thạch không có chút dũng khí nào để đối địch. Cho dù đạo nhân này không phải là khổ chủ, nếu như ra tay cướp đoạt, Khương Thạch cũng tuyệt đối đánh không lại.
Cho hắn cho hắn, dù sao cũng chỉ là nhặt được thôi.
Khương Thạch vừa lấy Bảo Châu ra, vừa thuận miệng hỏi: "Không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?"
"Bần đạo là Nhiên Đăng đạo nhân của Xiển Giáo, đa tạ đạo hữu."
Nghe được cái tên này, Khương Thạch hận không thể cho mình một cái tát, vừa nãy tại sao mình không chạy!