Chương 103: Tặng Tứ Bất Tượng
Đám người Quảng Thành Tử nối gót theo sau, ánh mắt mơ hồ ẩn giấu vẻ chờ mong. Nhất định là sư phụ sẽ rất cảm động! Sau đó người sẽ thẳng tay đánh cái liễn giá gì đó mà Bạch Cẩm tặng thành tro bụi.
Nhiên Đăng đi tới trước Ngọc Thanh Cung, vừa chắp tay thi lễ vừa nói: “Đệ tử bái kiến lão sư.”
Đám người Quảng Thành Tử cũng đồng loạt chắp tay thi lễ và hô to: "Đệ tử cầu kiến sư tôn."
Trong Ngọc Thanh Cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn tỏ vẻ bất đắc dĩ. Bọn hắn thật sự tìm được rồi kìa! Nhưng mà các loại tọa kỵ trâu ngựa không hợp gu thẩm mỹ của mình, làm gì tôn quý và khí phách như Cửu Long Trầm Hương Liễn? Thôi thì sau này đành phải tìm cơ hội tặng cho người khác vậy.
Giọng nói uy nghiêm của Nguyên Thủy Thiên Tôn vang lên: "Vào đi!"
Nhiên Đăng dẫn theo một đám đệ tử Xiển Giáo đi vào, Tứ Bất Tượng đi theo phía sau.
Nhiên Đăng chắp tay thi lễ: "Bái kiến lão sư!"
Tất cả các đệ tử Xiển Giáo như Quảng Thành Tử đồng loạt quỳ xuống bồ đoàn, dập đầu bái lạy: “Bái kiến sư tôn!"
Tứ Bất Tượng cũng vội vàng bò rạp ra đất, đôi mắt ti hí liếc lên trên, tim gan run lẩy bẩy. Đây mới là phong thái của Thánh Nhân, uy nghiêm hơn vị Chuẩn Đề Thánh Nhân lúc trước rất rất nhiều...
Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ xua tay, giọng nói to vang vọng: "Tất cả đứng dậy đi!"
Đám đệ nhổm dậy ngồi xếp bằng trên bồ đoàn. Tứ Bất Tượng thấp thỏm đứng lên, đôi mắt ti hí lén lút nhìn trái nhìn phải. Sau này nơi đây là nhà mình, tốt, tốt lắm!
Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi: "Các ngươi cùng đến đây vì chuyện gì?"
Nhiên Đăng cung kính trả lời: "Đám đệ tử chúng ta biết lão sư không có tọa kỵ, lòng lo lắng khôn nguôi. Sau khi bàn bạc, chúng ta quyết định để đệ tử hành tẩu hồng hoang tìm tọa kỵ cho sư tôn để bày tỏ chút hiếu tâm của đám đệ tử chúng ta."
Đám người Quảng Thành Tử đều gật đầu. Đúng là như thế, chúng ta cùng quyết định.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nở nụ cười: "Các ngươi có lòng nhưng vi sư đã có phương tiện thay cho đi bộ rồi."
Nhiên Đăng cung kính nói: "Chúng ta biết Cửu Long Trầm Hương Liễn là lễ vật Bạch Cẩm sư điệt tặng lão sư, lấy từ Đông Hải Long Cung nhưng chúng ta cũng biết lão sư không thích tọa kỵ này. Thánh Nhân Chí Tôn quay về giản đơn, sao có thể rêu rao như vậy? Do đó đệ tử mới tìm tiên thú Tứ Bất Tượng. Nó có ngoại hình khiêm tốn nhưng ẩn chứa long uy tôn quý, là tọa kỵ thích hợp nhất cho sư tôn người."
Nguyên Thủy Thiên Tôn cúi đầu nhìn bọn hắn, câm nín không nói nên lời. Sao các ngươi biết ta không thích? Đường đường là Cửu Long Trầm Hương Liễn mà lại không bằng một con trâu? À không, con này còn không phải trâu.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn Tứ Bất Tượng, càng nhìn càng cảm thấy không thích. Trông nó hươu không ra hươu, ngựa không ra ngựa, trâu không ra trâu, rồng không ra rồng, đúng là chẳng ra làm sao.
Cốp! Quảng Thành Tử dập đầu, nói rất chân thành: "Đây là một phần tâm ý của đám đệ tử chúng ta, xin sư phụ đừng từ chối."
Đám đệ tử Ngọc Đỉnh Chân Nhân, Thái Ất Chân Nhân ai nấy đều chắp tay thi lễ, trịnh trọng hô: "Đây là một phần tâm ý của đám đệ tử chúng ta, xin sư tôn hãy nhận cho."
Nguyên Thủy Thiên Tôn hờ hững cất lời: "Được thôi! Đã là tâm ý của các ngươi thì vi sư sẽ nhận. Vân Trung Tử, ta giao Tứ Bất Tượng cho ngươi nuôi dưỡng."
Vân Trung Tử sửng sốt, mừng rỡ đáp ngay: "Cảm ơn sư phụ đã tin tưởng. Sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ nuôi con thần thú này béo mập vạm vỡ!"
Nguyên Thủy xua tay: "Các ngươi đi đi!"
Đám đệ tử Nhiên Đăng và Quảng Thành Tử đứng dậy chắp tay thi lễ rồi xoay người đi ra ngoài. Quả nhiên sư phụ thích loại thần thú khiêm tốn này! Vì tâm trạng khoan khoái nên bọn hắn bước chân nhanh hơn mấy phần. Lấy lòng sư phụ không phải sao? Ai mà chẳng biết! Bạch Cẩm, ngươi cút khỏi Ngọc Thanh Phong của chúng ta đi!
Vừa nhắc tới Bạch Cẩm thì hắn liền tới.
"Sư bá..." Tiếng gọi vui vẻ vọng từ bên ngoài vào.
Đám người Nhiên Đăng dừng bước, đờ người nhìn bầu trời.
Một đám mây đáp xuống, Bạch Cẩm trên đám mây sải bước đi xuống, mặt mày tươi cười bước nhanh về phía Ngọc Thanh Cung. Tay hắn bưng một cái bát bằng đá màu nâu, hơi nóng trong bát đá tỏa ra ngoài.
Bạch Cẩm thân thiện gật đầu chào đám người Nhiên Đăng rồi nhanh chân đi vào trong Ngọc Thanh Cung.
"Đệ tử bái kiến sư bá!"
"Đứng lên đi!"
"Sư bá, đây là món gà hầm nồi đá mà đệ tử dày công hầm nấu. Ta cố ý đến đây dâng lên sư bá, mời sư bá thưởng thức!"
"Ha ha, hỗn tiểu tử nhà ngươi, hàng ngày không lo tu luyện mà toàn làm mấy thứ hưởng thụ, không đi con đường đúng đắn!"
"Hì hì... Sư bá à, đệ tử có tư chất kém cỏi, dù tu luyện đến mấy cũng chẳng có tác dụng, chi bằng hầu hạ sư phụ và sư bá chu đáo."
"Ừm! Mùi vị không tệ, mặc dù không bằng linh vật trong thiên địa nhưng có thêm hơi lửa."
"Sư phụ cũng nói vậy, quả nhiên sư bá và sư phụ không hổ là huynh đệ thân thiết suốt trăm triệu năm, tâm linh tương thông!"
"Đừng nhắc tới hắn trước mặt ta, phiền lòng lắm!"
"Vâng ạ! Sư bá, người muốn ăn gì? Lát nữa về đệ tử sẽ chuẩn bị cho người."
"Bạch Hạc muốn ăn hồ lô ngào đường, lần sau ngươi đến thì mang cho hắn một ít!"
"Vâng! Ý của sư bá là thiên ý, suy nghĩ của sư bá là thiên tâm, sư bá là tất cả."
"Ha ha..."